TRƯỜNG THPT SỐ 1 TƯ NGHĨA - HỘI CỰU HỌC SINH 87TƯNGHĨA
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Thống Kê
Hiện có 6 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 6 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 104 người, vào ngày Sun Jan 07, 2018 11:04 pm
Latest topics
» Nhạc tổng hợp
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeWed Dec 16, 2020 12:30 am by phannguyenquoctu

» Hình vui
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSat Aug 29, 2020 2:45 pm by phannguyenquoctu

» Các bài Thuốc Nam
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeFri Jul 10, 2020 1:50 am by phannguyenquoctu

» Bạn Lê Ngọc Khôi, một chiến binh thầm lặng
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeWed Jul 08, 2020 10:06 pm by phannguyenquoctu

» 87SG Một ngày không như mọi ngày
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeWed Jun 24, 2020 4:16 pm by phannguyenquoctu

» Chị Tống Minh Hương
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSun Jun 14, 2020 1:49 am by phannguyenquoctu

» Ca dao củ Chuối
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSat Jun 13, 2020 10:24 am by phannguyenquoctu

» 30 năm ra trường
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeFri Jun 12, 2020 11:27 am by phannguyenquoctu

» Bạn Phan Tấn Hoàng mãi ở lại trong lòng gia đình, người thân, của 87TuNghia và bạn bè thân hữu
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeFri Jun 05, 2020 12:00 am by phannguyenquoctu

» Thầy Trần Thiếu Lượng
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeMon Nov 25, 2019 12:51 am by phannguyenquoctu

» Tuyển Tập Những Bài Thơ Chế Vui Về Học Sinh
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeTue Sep 10, 2019 10:20 pm by phuongtiuthu

» Truyện cười Việt Nam bá đạo nhất
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeFri Aug 30, 2019 10:43 pm by phuongtiuthu

» Cơ cấu tổ chức Hội 87TưNghĩa
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSun Aug 18, 2019 6:46 pm by phannguyenquoctu

» 87SG THÔNG BÁO (05/05/2011)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSat Aug 17, 2019 11:42 am by phannguyenquoctu

» Giãn tĩnh mạch
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSat Aug 17, 2019 1:18 am by phannguyenquoctu

» Chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 2010
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeSat Aug 17, 2019 12:24 am by phannguyenquoctu

» Ho tro cho ban Hong Anh
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeFri Aug 16, 2019 11:53 pm by phannguyenquoctu

» Những tình khúc vượt thời gian
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeTue Jul 02, 2019 2:41 am by phannguyenquoctu

» Những tình khúc vượt thời gian
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeTue Jul 02, 2019 2:19 am by phannguyenquoctu

» Phan Nguyễn Quốc Tú
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeWed May 08, 2019 12:56 am by phannguyenquoctu

» Võ thuật tổng hợp
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeTue Mar 12, 2019 12:23 am by phannguyenquoctu

» Kiến thức Y học tổng hợp
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeTue Mar 12, 2019 12:05 am by phannguyenquoctu

» Gõ đầu trẻ
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeThu Jan 03, 2019 1:26 pm by phannguyenquoctu

» TỦ SÁCH LÝ SƠN
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeThu Jan 03, 2019 12:07 pm by phannguyenquoctu

» Thầy Nguyễn Khoa Phương
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_icon_minitimeThu Nov 15, 2018 11:41 pm by phannguyenquoctu

Top posting users this week
No user

Top posting users this month
No user

Top posters
phannguyenquoctu (7587)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
TLT (2017)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
letansi (1008)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
le huu sang (320)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
lamkhoikhoi (299)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
pthoang (257)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
luck (220)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
sóng cát trùng dương (209)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
hatinhve (181)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 
Admin (156)
TIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_lcapTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_voting_barTIẾU NGẠO GIANG HỒ I_vote_rcap 

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Mon Dec 12, 2011 7:06 pm



Mọi tranh chấp trong Tiếu ngạo giang hồ đều bắt nguồn từ những huyền thoại về Tịch tà kiếm pháp của họ Lâm (Lâm Viễn Đồ). Trong quá khứ, Lâm Viễn Đồ ban đầu là một nhà sư pháp danh Ðộ Nguyên thiền sư, là đệ tử của Hồng Diệp thiền sư. Sau đó vô tình nhận được một phần bí kíp Quỳ Hoa bảo điển ở phái Hoa Sơn từ Mẫn Túc và Chu Tử Phong, ông đã hoàn tục, rời chùa Thiếu Lâm, lập gia đình, lập ra Phước Oai tiêu cục ở Phúc Châu.
Ông trở thành một cao thủ kiếm thuật, sử dụng 72 đường kiếm gọi là Tịch tà kiếm pháp đánh bại nhiều cao thủ (trong đó có đệ nhất kiếm thuật Trương Thanh Tử thuộc phái Thanh Thành) nên bí kíp Tịch tà kiếm pháp đã khiến nhiều nhân vật giang hồ thèm muốn. Tuy nhiên, Lâm Viễn Đồ hiểu tác hại của Tịch tà kiếm pháp nên đã không cho con cháu mình luyện tập.
Đến đời cháu của Lâm Viễn Đồ là Lâm Chấn Nam, trưởng môn phái Thanh Thành là Dư Thương Hải đã tàn sát cả Phước Oai tiêu cục (lấy cớ báo thù cho con trai y), bắt cóc hai vợ chồng Lâm Chấn Nam nhằm chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ. Con trai của Lâm Chấn Nam là Lâm Bình Chi được giải cứu bởi Nhạc Bất Quần, người đứng đầu phái Hoa Sơn, một môn phái trong liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái. Nhạc Bất Quần nhận anh làm đệ tử và cho truyền dạy kiếm pháp.
Nhân vật chính của tiểu thuyết là Lệnh Hồ Xung, đại đồ đệ của Nhạc Bất Quần, một kiếm sĩ mồ côi, phóng khoáng nhưng nghĩa khí và có thiên hướng thích uống rượu. Khi xuống thành Hành Dương, anh đã cứu Nghi Lâm, ni cô phái Hằng Sơn khỏi tay Điền Bá Quang. Trong khi đó, Lưu Chính Phong của phái Hành Sơn quyết định rời khỏi giang hồ và mời các đồng đạo đến dự lễ rửa tay gác kiếm. Sự kiện này biến thành bể máu khi chưởng môn Tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn và các giáo phái chính thống khác cáo buộc Lưu Chính Phong câu kết với Ma giáo do kết bạn với Khúc Dương của Nhật Nguyệt thần giáo. Cả hai bị bao vây bởi người của phái Tung Sơn nên phải tự tử ở núi Hành Sơn. Trước khi chết, cả hai đã cùng nhau chơi lần cuối khúc Tiếu ngạo giang hồ (được sáng tác dựa trên khúc Quảng Lăng Tán từ thời Đường) và nhờ Lệnh Hồ Xung lưu truyền hậu thế lại bản nhạc. Cũng đồng thời, ở núi Hành Sơn, vợ chồng Lâm Chấn Nam trước khi chết đã nhờ Lệnh Hồ Xung căn dặn Lâm Bình Chi không luyện tập bí kíp Tịch tà kiếm phổ mà tổ tiên đã truyền lại.
Sự xuất hiện của Lâm Bình Chi ở Hoa Sơn chia cắt mối quan hệ lãng mạn của Lệnh Hồ Xung đối với Nhạc Linh San (con gái của Nhạc Bất Quần) vì cô bắt đầu yêu Bình Chi. Thái độ vô tư của Lệnh Hồ Xung cũng khiến anh gặp rắc rối; anh bị Nhạc Bất Quần phạt trên núi sám hối trong một năm. Ở đó, anh tình cờ phát hiện ra chạm khắc các kỹ thuật đấu kiếm trong một hang động và thực hành chúng, vô tình làm quen không chỉ các kỹ năng của bốn kiếm phái kia, nhưng cũng biết cách chống lại chúng. Anh cũng gặp được thái sư thúc tổ của mình là Phong Thanh Dương, người truyền thụ lại cho anh Độc cô cửu kiếm, bí kíp kiếm thuật tối thượng.
Liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái, mặc dù dường như thống nhất, liên tục gặp rắc rối bởi mâu thuẫn giữa các thành viên của nó. Lệnh Hồ Xung bị lôi kéo vào cuộc xung đột nội bộ này và bị thương nặng trong khi giải cứu một số đệ tử Hoa Sơn bằng cách sử dụng Độc cô cửu kiếm, bị Nhạc Bất Quần cho là không chính thống.
Lệnh Hồ Xung sau đó gặp Đào cốc lục tiên, những người cố gắng chữa trị những vết thương của anh theo phong cách kỳ lạ của họ, nhưng thất bại và làm cho vết thương trầm trọng thêm. Anh đi theo sư nương của mình đến Lạc Dương và gặp một bà lão chơi cầm, người hóa ra là một cô gái trẻ tên là Nhậm Doanh Doanh. Sau đó, Nhạc Bất Quần vì chán nản việc Lệnh Hồ Xung thường xuyên kết giao với người lạ và những kẻ thấp hèn trong võ lâm nên đã bỏ rơi anh. Lệnh Hồ Xung giúp Nhậm Doanh Doanh khi cô bị tấn công bởi một số võ sĩ chính thống nên cô mang anh đến chùa Thiếu Lâm để chữa trị. Lệnh Hồ Xung cũng được sư trụ trì Thiếu Lâm thông báo về việc Nhạc Bất Quần đã công khai tuyên bố trục xuất anh khỏi phái Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung chìm vào tuyệt vọng vì anh bây giờ là một kẻ bị ruồng bỏ. Sau khi rời khỏi Thiếu Lâm, anh gặp gỡ Hướng Vấn Thiên, người được anh giải cứu từ hàng chục kẻ thù. Vấn Thiên trở thành anh em kết nghĩa với Hồ Xung và cùng anh đến một trang viên ở Hàng Châu, nơi họ tìm thấy Nhậm Ngã Hành (cha của Nhậm Doanh Doanh), từng là thủ lĩnh của Nhật Nguyệt thần giáo nhưng bị lật đổ bởi Đông Phương Bất Bại. Nhậm Ngã Hành thoát khỏi nơi giam giữ bằng cách sử dụng Lệnh Hồ Xung để thay thế, và anh học Hấp tinh đại pháp của ông ta trước khi tự mình thoát ra. Nhậm Ngã Hành trở về để cứu Doanh Doanh, và có ý gả con gái mình cho Hồ Xung để thuyết phục anh tham gia giáo phái của mình, nhưng bị từ chối. Lệnh Hồ Xung sau giúp Nhậm Ngã Hành giành lại quyền kiểm soát Nhật Nguyệt thần giáo bằng cách đánh bại Đông Phương Bất Bại, người có sức mạnh vô song, nhưng trở nên bị phân tâm khi người yêu bị tấn công.
Bởi vì anh từng giúp đỡ trưởng môn quá cố của phái Hằng Sơn, người bị sát hại một cách bí ẩn, Lệnh Hồ Xung được bổ nhiệm làm người đứng đầu của phái. Sau đó, anh tham dự một cuộc họp đặc biệt của Ngũ Nhạc kiếm phái theo lời kêu gọi của minh chủ Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền cố gắng đe dọa bốn phái kia phục tùng mình, nhưng Nhạc Bất Quần sử dụng Tịch tà kiếm pháp để đánh bại và làm mù Tả Lãnh Thiền, trở thành minh chủ mới của liên minh, dẫn đến sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Sau khi rời khỏi cuộc họp, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh chứng kiến Lâm Bình Chi tàn sát người của phái Thanh Thành để trả thù cho gia đình mình, và nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa anh và vợ là Nhạc Linh San, trong đó Bình Chi tiết lộ rằng anh và Nhạc Bất Quần đã học được Tịch tà kiếm pháp. Thông qua điều này, Hồ Xung biết được người thầy có uy tín của anh thực ra là một kẻ đạo đức giả, người đã dựng lên một kế hoạch lợi dụng Lâm Bình Chi để chiếm lấy Tịch tà kiếm pháp, và cả Bình Chi lẫn Bất Quần đều tự thiến để học được nó. Cả vợ và con gái của Nhạc Bất Quần đều chết vì chồng của họ.
Nhạc Bất Quần cố gắng giết Lâm Bình Chi, người biết được bí mật của mình và đang lặng lẽ lên kế hoạch trả thù. Cao trào của tiểu thuyết bắt đầu với các thành viên của Ngũ Nhạc kiếm phái bị mắc kẹt trong hang động với các hình khắc do sự phản bội Nhạc Bất Quần, nơi họ tàn sát lẫn nhau do hoang tưởng và mất lòng tin, và Nhạc Bất Quần bị đâm chết bởi ni cô trẻ Nghi Lâm. Nhậm Ngã Hành, do say sưa với quyền lực, mở một cuộc tấn công để đánh bại các giáo phái chính thống đang bị phân mảnh và phân tán, đồng thời cố gắng ép buộc Lệnh Hồ Xung tham gia giáo phái của mình, nhưng chết ngay vào thời điểm quan trọng do một cơn đột quỵ gây ra bởi cuồng vọng của chính ông.[4]
Nhậm Doanh Doanh được đề cử là lãnh đạo mới của Nhật Nguyệt thần giáo và cô tìm kiếm một thỏa thuận hòa bình giữa hai phía chính và tà của cộng đồng võ thuật. Ba năm sau đó, cô truyền lại quyền lãnh đạo cho Hướng Vấn Thiên và kết hôn với Lệnh Hồ Xung. Vỡ mộng bởi tất cả các xung đột do tranh giành quyền lực, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh từ bỏ giang hồ, sống hạnh phúc sau đám cưới, khi mà hai phái chính và tà đạt được một thỏa thuận hòa bình tạm thời.
Các mốc thời gian[5]
[ltr][sửa | sửa mã nguồn][/ltr]

Các mốc thời gian được tính từ năm mà tiểu thuyết bắt đầu đề cập đến, đó là năm mà Phước Oai tiêu cục bị sát phạt bởi tay Dư Thương Hải. Các chi tiết có thể được đề cập đến ở nhiều phần của bộ truyện.

  • Hơn 80 năm trước, phái Võ Đang bị các trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo tập kích lấy mất Chân Võ kiếm và pho Thái cực quyền kinh (太極劍法). Khi đó đã diễn ra một trận ác đấu, phái Võ Đang mất 3 cao thủ hạng nhất nhưng đã giết chết 5 trưởng lão Ma giáo.
  • Khoảng 75 năm trước, Mẫn Túc và Chu Tử Phong của phái Hoa Sơn xem lén pho Quỳ Hoa bảo điển tại chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền, sau đó Mẫn Túc sáng lập phe Khí tông còn Chu Tử Phong trở thành ông tổ phe Kiếm tông. Cùng khoảng thời gian này, Độ Nguyên thiền sư của chùa Thiếu Lâm cũng được nghe thuật lại bí kíp Quỳ Hoa bảo điển từ 2 người Mẫn, Chu. Sau hoàn tục lấy họ cũ là Lâm, tên do pháp danh đảo ngược thành Viễn Đồ, và sáng lập ra Phước Oai tiêu cục.
  • 39 năm trước, Vương phu nhân, mẹ Lâm Bình Chi ra đời.[6]
  • 25 năm trước, Lệnh Hồ Xung ra đời.[7]
  • 24 năm trước, phe Khí tông và Kiếm tông phái Hoa Sơn xảy ra cuộc tàn sát lẫn nhau, kết quả phe Kiếm tông bị đánh bại.[8]
  • 20 năm trước, Nhậm Doanh Doanh[9] ra đời.
  • 19 năm trước, Lâm Bình Chi ra đời.[6]
  • 18 năm trước, Nhạc Linh San[10] ra đời.
  • 15 năm trước, Nhạc Bất Quần lên ngôi chưởng môn phái Hoa Sơn. Cũng vào năm đó, Lệnh Hồ Xung được vợ chồng họ Nhạc đem về nuôi nấng và trở thành đệ tử phái Hoa Sơn.
  • 12 năm trước, Đông Phương Bất Bại thoán đoạt quyền lực, lên ngôi Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo và giam cầm Nhậm Ngã Hành vào ngục tối dưới đáy Tây hồ ở Mai Trang.
  • 10 năm trước, Xung Hư đạo nhân tiếp nhận chưởng môn phái Võ Đang.
  • 3 năm trước, Lao Đức Nặc đầu nhập phái Hoa Sơn.[11]
  • Mùa xuân 1 năm sau, Phong Thanh Dương truyền cho Lệnh Hồ Xung bộ kiếm pháp Độc cô cửu kiếm. Không lâu sau đó, Lệnh Hồ Xung gặp Nhậm Doanh Doanh ở ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương.[12]
  • Mùa hè 1 năm sau, Lệnh Hồ Xung bị giam hơn 1 tháng trong ngục tối dưới đáy Tây hồ ở Mai Trang còn Nhậm Ngã Hành trốn thoát. Chính tại đây Lệnh Hồ Xung đã học được Hấp tinh đại pháp mà Nhậm Ngã Hành khắc trên thiết bản [13]
  • Mùa đông 1 năm sau, vào ngày 14 tháng 12 âm lịch, Lệnh Hồ Xung làm "minh chủ" của một đám ô hợp lên chùa Thiếu Lâm giải cứu Nhậm Doanh Doanh.
  • 2 năm sau, vào ngày 16 tháng 2 âm lịch, Lệnh Hồ Xung tuân theo di nguyện Định Nhàn sư thái lĩnh chức chưởng môn phái (Bắc Nhạc) Hằng Sơn.[14]
  • 2 năm sau, vào ngày 15 tháng 3 âm lịch, trên núi Tung Sơn, năm môn phái Ngũ Nhạc sát nhập thành Ngũ Nhạc phái. Cũng ngày hôm đó, sau sự kiện "tỉ kiếm đoạt soái", Nhạc Bất Quần trở thành chưởng môn phái này.
  • Mùa hè 2 năm sau, Ngũ Nhạc kiếm phái, ngoại trừ Bắc Nhạc Hằng Sơn, gần như bị tan rã sau âm mưu trong sơn động của Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi. Cùng trong thời gian này sau đó, Nhậm Ngã Hành mất, Nhậm Doanh Doanh trở thành Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.
  • Mùa đông 5 năm sau, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh thành thân tại Cô Sơn mai trang ở Hàng Châu, ngôi giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo được Doanh Doanh truyền lại cho Hướng Vấn Thiên, còn ngôi chưởng môn phái Hằng Sơn của Lệnh Hồ Xung cũng đã được truyền lại cho Nghi Thanh đảm nhiệm.[15]
  • Mùa xuân 6 năm sau, tức 4 tháng sau khi kết hôn, Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đi du ngoạn trên núi Hoa Sơn, đây là thời điểm mà bộ tiểu thuyết kết thúc.








http://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFu_ng%E1%BA%A1o_giang_h%E1%BB%93







Tóm tắt Tiếu ngạo giang hồ

Tiếu ngạo giang hồ (chữ Hán giản thể: 笑傲江湖, chính thể: 笑傲江湖, la tinh hóa: xiào ào jiāng hú), tiếng Anh: The Smiling, Proud Wanderer, hoặc State of Divinity) là một tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, lần đầu tiên được phát hành trên Minh báo vào năm 1967. Tiêu đề "Tiếu ngạo giang hồ" được đặt theo một bản nhạc cầm tiêu hợp tấu đóng vai trò trung tâm của tác phẩm. Tiếu ngạo giang hồ được coi là một trong những tiểu thuyết đặc sắc nhất của tác giả (chỉ sau Thiên long bát bộ).
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 200px-Tieu_ngao_giang_ho
Bối cảnh

Nội dung bộ truyện xoay quanh những đề tài về tình bạn, tình yêu, sự dối trá, phản bội, những âm mưu và cả ham muốn quyền lực. Trung tâm của toàn bộ cốt truyện là nhân vật chính Lệnh Hồ Xung, một đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần. Xuyên suốt câu chuyện, người đọc được dẫn dắt theo hành trình trở thành một kiếm khách lẫy lừng của chàng lãng tử này, đồng thời trải nghiệm những chứng kiến của Lệnh Hồ Xung đối với nhiều âm mưu tranh quyền đoạt vị trên giang hồ.

Các diễn biến được phát triển dựa trên một bí kíp kiếm pháp truyền thuyết và sự liên hệ giữa các nhân vật với bí kíp đó. Theo lời đồn đại trên giang hồ, trong gia đình nhà họ Lâm có một pho kiếm phổ chép tay tên gọi "Tịch tà kiếm pháp", người luyện được kiếm pháp này có thể sở hữu tốc độ như điện chớp, võ công làm mưa làm gió chốn võ lâm. Nhiều người thực sự thèm khát có được nó, trong đó có những nhân vật tiếng tăm trên giang hồ, như Tả Lãnh Thiền chưởng môn phái Tung Sơn, minh chủ khối Ngũ Nhạc, Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn, Dư Thương Hải chưởng môn phái Thanh Thành hay Mộc Cao Phong, Lao Đức Nặc... Chính từ đây đã nảy sinh bao âm mưu, bất hòa, tranh chấp hòng dành giật pho bí kíp này, xưng bá võ lâm.

Khác với nhiều tiểu thuyết được gắn với các giai đoạn lịch sử của Trung Hoa (ví dụ như Anh hùng xạ điêu vào thời Nam Tống, Thiên long bát bộ vào thời Bắc Tống, Ỷ thiên đồ long ký vào thời Nguyên - Minh...), tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ không chỉ rõ thời đại lịch sử của câu chuyện. Tuy nhiên, từ một số yếu tố sau đây, ta có thể suy đoán diễn biến câu chuyện xảy ra dưới triều đại nhà Minh, sau thời đại của Trương Tam Phong, sau khi các phái Võ Đang, Nga Mi, Côn Luân đã ra đời và nổi danh trên giang hồ.
Trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký (倚天屠龍記), ở gần cuối bộ truyện đã đề cập đến việc Chu Nguyên Chương phản bội Minh giáo (明教) và sáng lập ra nhà Minh. Do đó rất có thể ông ta đã ngược đãi Minh Giáo sau khi lên ngai vàng, dẫn đến việc Minh giáo bị đổi tên thành Nhật Nguyệt thần giáo (日月神教), như trong tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ (chữ Minh trong tiếng Hán 明 được ghép từ hai chữ Nhật 日 và Nguyệt 月). Minh giáo trước đó thường được đồng đạo võ lâm gọi là "Ma giáo" (魔教) tỏ ý ghê sợ, điểm này tương đồng với Nhật Nguyệt thần giáo trong Tiếu ngạo giang hồ. Một đoạn đối thoại trong Tiếu ngạo giang hồ cũng có lần Nhạc Linh San nói "Ngay như đức Hoàng đế khai sáng ra cơ nghiệp nhà Minh là Minh thái tổ Chu Nguyên Chương thuở nhỏ đã làm hòa thượng ở chùa Hoàng Giác."[1] Cũng truyện này nói rằng phái Võ Đang được Trương Tam Phong sáng lập trong những năm đầu của thời nhà Nguyên. Còn trong Tiếu ngạo giang hồ, phái Võ Đang đã trở thành một trong những môn phái có vị thế rất lớn trên giang hồ, đồng thời môn Thái Cực kiếm pháp (太極劍法) do Trương Tam Phong sáng tạo ra đã có từ lâu và được những đồ đệ phái Võ Đang luyện tập.

Trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký (鹿鼎記), lấy bối cảnh triều vua Khang Hy thời nhà Thanh, phương trượng chùa Thiếu Lâm cũng có lần nói với Vi Tiểu Bảo về một anh hùng tên Lệnh Hồ Xung sống ở thời kỳ trước đó đã lâu.
Trong truyện Tiếu ngạo giang hồ có một nhân vật tên Ngô Thiên Đức, là võ quan triều đình, phẩm tước "Tham tướng" (参将). Tước hàm này chỉ được sử dụng dưới các thời nhà Minh và nhà Tống.

Tiếu ngạo giang hồ được cố ý sáng tác như một sự phản ánh về các chính khách. Năm 1980, Kim Dung bình luận rằng ông không lồng ghép bộ truyện vào bất kỳ bối cảnh lịch sử nào chính là để chỉ ra những con người muôn hình muôn vẻ trong truyện ở thời đại nào cũng có[2]. Hơn nữa, ông mô tả sinh động các nhân vật trong tiểu thuyết như những chính khách hơn là những người đứng đầu các môn phái võ công. Kim Dung cũng lưu ý rằng bộ tiểu thuyết được ông sáng tác trong thời kỳ cuộc Cách mạng Văn hóa diễn ra ở Trung Quốc. Những nhân vật như Lâm Bình Chi, hay Phương Chứng đại diện cho những chính khách có thật sống trong thời kỳ đó.

Tiếu ngạo giang hồ cũng chứa đựng những yếu tố gần giống như trong tiểu thuyết Bá tước Monte Cristo của nhà văn người Pháp Alexandre Dumas, một trong những nhà văn yêu thích của Kim Dung. Những cuộc kỳ ngộ giữa Lệnh Hồ Xung với vị sư thúc tổ ẩn dật Phong Thanh Dương và vị giáo chủ bị giam cầm Nhậm Ngã Hành cũng tương tự như cuộc gặp gỡ giữa Edmond Dantes với Cha Faria. Những âm mưa xấu xa của Nhạc Bất Quần, sự trả thù của của Lâm Bình Chi và đám cưới của Nhạc Linh San cũng tương tự với nhiều phần trong bộ tiểu thuyết của Dumas.
Tóm tắt nội dung
TIẾU NGẠO GIANG HỒ Tieungaogiangho1996
Tịch tà kiếm phổ của họ Lâm

Mọi tranh chấp trong Tiếu ngạo giang hồ đều bắt nguồn từ những huyền thoại về Tịch tà kiếm pháp của họ Lâm (Lâm Viễn Đồ). Trong quá khứ, Lâm Viễn Đồ ban đầu là một nhà sư pháp danh Ðộ Nguyên thiền sư, là đệ tử của Hồng Diệp thiền sư. Sau đó vô tình nhận được một phần bí kíp Quỳ Hoa bảo điển ở phái Hoa Sơn từ Mẫn Túc và Chu Tử Phong, ông đã hoàn tục, rời chùa Thiếu Lâm, lập gia đình, lập ra Phước Oai tiêu cục.

Ông trở thành một cao thủ kiếm thuật, sử dụng 72 đường kiếm gọi là Tịch tà kiếm pháp đánh bại nhiều cao thủ (trong đó có đệ nhất kiếm thuật Trương Thanh Tử thuộc phái Thanh Thành) nên bí kíp Tịch tà kiếm pháp đã khiến nhiều nhân vật giang hồ thèm muốn. Tuy nhiên, Lâm Viễn Đồ hiểu tác hại của Tịch tà kiếm pháp nên đã không cho con cháu mình luyện tập.

Đến đời cháu của Lâm Viễn Đồ là Lâm Chấn Nam làm chủ Phước Oai tiêu cục, phái Thanh Thành mà lúc đó đứng đầu là Dư Thương Hải đã tàn sát cả Phước Oai tiêu cục (lấy cớ báo thù cho con trai y), bắt cóc hai vợ chồng Lâm Chấn Nam nhằm chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ. Con trai của Lâm Chấn Nam là Lâm Bình Chi đã lưu lạc giang hồ để báo thù và vô tình gia nhập phái Hoa Sơn, một môn phái trong liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái (thực ra là dưới vở kịch được dàn dựng của Nhạc Bất Quần, chưởng môn phái Hoa Sơn).

Khúc Tiếu ngạo giang hồ

Tiếu ngạo giang hồ là tên bản nhạc cầm tiêu hợp tấu do hai người là Lưu Chính Phong phái Hành Sơn (cao thủ thất huyền cầm) và Khúc Dương của Nhật Nguyệt thần giáo (cao thủ thổi tiêu) cùng nhau sáng tác dựa trên khúc Quảng Lăng Tán từ thời Đường. Hai người kết bạn tri kỷ, Lưu Chính Phong định ở ẩn để cùng Khúc Dương tiêu dao nhưng bị phái Tung Sơn ngăn trở, giết chết toàn gia và đánh cả hai trọng thương. Bản nhạc là sự kết hợp những đối cực (bi & hùng, u uẩn mà cao khiết, trầm & bổng, lai láng tình nghệ sĩ mà xuất thần về kĩ thuật như thể trong "nhạc" có "người", trong "người" có "nhạc").
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 20028987_images48526_tieungaogiangho_hanh_11_9
Trước khi chết, cả hai đã cùng nhau chơi lần cuối khúc Tiếu ngạo giang hồ, sau đó khẩn cầu Lệnh Hồ Xung lưu truyền hậu thế bản nhạc này, rồi cùng nhau chết ở núi Hành Sơn. Cũng đồng thời, ở núi Hành Sơn, vợ chồng Lâm Chấn Nam trước khi chết đã nhờ Lệnh Hồ Xung căn dặn Lâm Bình Chi không luyện tập bí kíp Tịch tà kiếm phổ mà tổ tiên đã truyền lại.

Độc cô cửu kiếm

Lệnh Hồ Xung là nhân vật chính của tiểu thuyết. Khi xuống thành Hành Dương, đã cứu Nghi Lâm, ni cô phái Hằng Sơn khỏi tay Điền Bá Quang, được truyền lại khúc Tiếu ngạo giang hồ, trở về núi Hoa Sơn đã bị sư phụ mình là Nhạc Bất Quần phạt trên núi sám hối. Ở đó, Lệnh Hồ Xung đã có duyên được thái sư thúc tổ của mình là Phong Thanh Dương truyền thụ Độc cô cửu kiếm, bí kíp kiếm thuật tối thượng, từ đây, Lệnh Hồ Xung trở thành cao thủ đệ nhất kiếm thuật, đánh bại mọi cao thủ bằng kiếm thuật. Lệnh Hồ Xung vô tình bị Đào cốc lục tiên gây trọng thương mất hết nội lực, kiệt sức gần chết, phải lưu lạc giang hồ.

Tranh đoạt Tịch tà kiếm phổ

Lệnh Hồ Xung bị đồng môn hiểu lầm là chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ, tư thông với Nhật Nguyệt thần giáo (bị giới chính giáo gọi là Ma giáo) và bị đuổi khỏi phái Hoa Sơn. Trên đường lang thang giang hồ, chàng đã trở nên nổi tiếng nhờ dùng Độc cô cửu kiếm đánh bại nhiều cao thủ, kết bạn với nhiều kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ và đặc biệt là yêu Nhậm Doanh Doanh, con gái của giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành, vô tình bị rơi vào những âm mưu tranh đoạt Tịch tà kiếm phổ của các môn phái.

Vang khúc Tiếu ngạo giang hồ
TIẾU NGẠO GIANG HỒ Tieungao1288894957
Cuối cùng, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh đã trở thành những truyền nhân thực sự của khúc Tiếu Ngạo giang hồ, Doanh Doanh thổi tiêu, Lệnh Hồ Xung sử dụng đàn cầm, cùng nhau hợp tấu. Cả hai đã vượt qua nhiều sóng gió giang hồ, phá những âm mưu đen tối của nhiều nhân vật, đem lại hòa bình cho giang hồ. Đoạn kết, cả hai cùng nhau ngao du sông núi, cùng nhau tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ.

Các nhân vật chính

Ngũ nhạc kiếm phái

Ngũ nhạc kiếm phái (五嶽劍派) là một liên minh giữa 5 môn phái võ lớn nằm ở năm quả núi (mà người Trung Quốc gọi là Ngũ Nhạc gồm có Đông nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn mà tại thời điểm đó, chưởng môn phái Tung Sơn là Tả Lãnh Thiền (左冷禪 - Zuo Lengchan) được tôn là minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái. Đặc điểm chung của Ngũ Nhạc kiếm phái là các môn phái đều lấy kiếm thuật làm môn võ học trung tâm. Ở gần cuối tiểu thuyết, Tả Lãnh Thiền thực hiện âm mưu thống nhất Ngũ Nhạc kiếm phái thành một phái duy nhất gọi là Ngũ Nhạc phái, nhưng lại bị Nhạc Bất Quần âm thầm đoạt chức vị chưởng môn.

Phái Hoa Sơn
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 220px-Western_summit

                                 Tây Nhạc Hoa Sơn
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 220px-Thousand_feet

                          Ngàn bộ sườn non

Phái Hoa Sơn (華山派) có bản doanh nằm trên dãy Hoa Sơn của tỉnh Thiểm Tây nổi danh với Hoa Sơn kiếm pháp và Tử hà thần công. Phái Hoa Sơn có 2 trường phái tranh chấp nhau là phe kiếm tông lấy chiêu số kiếm thuật làm trung tâm (mà điển hình là Phong Bất Bình, Thành Bất Ưu, Bảo Bất Khí...), phe khí tông lấy việc rèn luyện nội công làm điểm mạnh. Hai phe phái này từng gây mâu thuẫn cực điểm trong quá khứ và gây một cuộc chém giết đẫm máu khiến cho các nhân tài phái Hoa Sơn bị tiêu diệt. Tại thời điểm hiện tại của câu chuyện, Hoa Sơn còn những nhân vật chính:
Lệnh Hồ Xung (令狐沖 - Linghu Chong): Là nhân vật chính của tiểu thuyết. Lệnh Hồ Xung vốn là đứa trẻ lang thang không gia đình, được vợ chồng chưởng môn Nhạc Bất Quần - Ninh Trung Tắc đem về nuôi nấng từ nhỏ và trở thành đại đệ tử của chưởng môn Nhạc Bất Quần. Lệnh Hồ Xung bản tính chính trực, ngay thẳng, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại ham mê uống rượu, có lối sống lãng tử, thích tự do. Lệnh Hồ Xung xả thân cứu tiểu ni cô Nghi Lâm phái Hằng Sơn khỏi bàn tay của Điền Bá Quang, rồi vô tình phạm môn quy và cũng nhờ đó gặp kỳ duyên được thái sư thúc Phong Thanh Dương truyền cho kiếm thuật kì diệu Độc cô cửu kiếm và trở thành một tay kiếm thủ hầu như không có địch thủ.

Chàng lang thang giang hồ, kết bạn với đủ các thành phần từ tà đến chính, truyền bá khúc Tiếu ngạo giang hồ, được các hào sĩ giang hồ kính trọng. Lệnh Hồ Xung bị chính sư phụ của mình là Nhạc Bất Quần đổ oan là ăn cắp Tịch tà kiếm phổ, bị nhiều người hiểu lầm và bị trọng thương nặng gần chết. Trên đường lang thang giang hồ, chàng kết bạn với Nhậm Doanh Doanh và sau đó yêu nàng, cùng nàng cầm tiêu hợp tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ, hóa giải những hiểu lầm, chém giết trong giới giang hồ đầy sóng gió, phá tan những âm mưu đen tối của giang hồ.

Lệnh Hồ Xung ban đầu yêu nàng Nhạc Linh San, nhưng sau khi nàng hờ hững với chàng, chàng đã thất tình không muốn sống, phiêu bạt giang hồ, vô tình kết duyên cùng Thánh cô Ma giáo Nhậm Doanh Doanh, và trở thành truyền nhân đắc ý của 2 bí kíp tối thượng: bí kíp kiếm thuật Độc cô cửu kiếm và khúc nhạc kỳ diệu Tiếu ngạo giang hồ. Trên quãng đường phiêu bạt giang hồ, Lệnh Hồ Xung đã sử dụng Độc cô cửu kiếm đánh bại hầu hết các cao thủ kiếm thuật, vô tình luyện thành môn Hấp tinh đại pháp, đồng thời cũng có duyên được truyền thụ bí kíp nội công thượng thừa của phái Thiếu Lâm là Dịch cân kinh. Nhà thơ, dịch giả Nguyễn Tôn Nhan[15] cảm khái về Lệnh Hồ Sung:
"Giang hồ đen trắng thị phi 
Chính tà, chìm lắng trong ly rượu nồng
Bước chân lãng tử phiêu bồng" Phong Thanh Dương (風清揚 - Feng Tsingyang): Là thái sư thúc tổ của Lệnh Hồ Xung, hay sư thúc tổ của chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần. Phong Thanh Dương được liệt vào hàng ngũ đại diện cho phái kiếm tông của phái Hoa Sơn, tính tình tự do, phóng khoáng, ghét các lề luật, quy củ giang hồ. Phong Thanh Dương là truyền nhân tiêu biểu của Độc cô cửu kiếm, đã đưa kiếm thuật thoát ra khỏi những hạn chế của kiếm tông (lấy chiêu số kiếm thuật làm căn bản), đồng thời là bạn vong niên của Lệnh Hồ Xung.

Phong Thanh Dương may mắn thoát khỏi kiếp nạn chém giết của phái Hoa Sơn, một mình giết 10 trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo nhờ kiếm thuật thần kỳ Độc cô cửu kiếm, ẩn cư ở hậu động trên đỉnh Ngọc nữ phong trên dãy Hoa Sơn. Duyên kỳ ngộ giữa Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung khiến ông đem toàn bộ bí quyết Độc cô cửu kiếm truyền cho Lệnh Hồ Xung, sau đó lặng lẽ ngấm ngầm giúp đỡ chàng rồi lại mất tích, như con thần long phiêu hốt, thấy đầu mà không thấy đuôi. Trong quá khứ, Phong Thanh Dương cũng là một chàng trai sôi nổi, tự do như Lệnh Hồ Xung, từng làm nhiều việc nghĩa hiệp, được những tiền bối võ lâm kính trọng (Phong Thanh Dương từng giúp đỡ phái Thiếu Lâm...). Nhà thơ, dịch giả Nguyễn Tôn Nhan cảm khái ông:
"Thần long rất mực phiêu bồng 
Ngẫu nhiên về cõi trần hồng dạo chơi
Linh quang còn tỏa sáng ngời" Nhạc Bất Quần (岳不羣 - Yue Buqun): Là chưởng môn nhân phái Hoa Sơn, sư phụ của Lệnh Hồ Xung. Nhạc Bất Quần là đại diện tiêu biểu của phái Khí tông trong Hoa Sơn với môn Tử Hà thần công. Nhạc Bất Quần có ngoại hiệu là Quân tử kiếm, nhưng kỳ thực là một kẻ ngụy quân tử, miệng nói điều nhân nghĩa lễ trí tín nhưng kỳ thực thì ngấm ngầm tiến hành những âm mưu thủ đoạn để chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ: dựng màn kịch để lừa Lâm Bình Chi vào phái Hoa Sơn, dùng con gái làm mồi nhử để độc chiếm Tịch tà kiếm phổ, đổ vạ lên đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, ngấm ngầm hạ độc thủ giết hai vị sư thái phái Hằng Sơn, hại chết vợ, ham muốn quyền lực, thủ đoạn tàn nhẫn...

Nhạc Bất Quần dù đoạt được Tịch tà kiếm phổ, nhưng phải dẫn đao tự cung (tự hoạn mình) để luyện, đánh bại Tả Lãnh Thiền để đoạt chức chưởng môn Ngũ Nhạc phái, nhưng cuối cùng vẫn phải bại trận dưới Độc cô cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung, bị buộc uống Tam thi não thần đan, bị chết dưới tay ni cô Nghi Lâm phái Hằng Sơn. Nhạc Bất Quần là đại diện tiêu biểu của những kẻ tiểu nhân, ngụy quân tử, tham vọng quyền lực chính trị.
Ninh Trung Tắc (寧中則 - Ning Zhongze): còn được gọi là Ninh nữ hiệp, Nhạc phu nhân, là vợ của Nhạc Bất Quần, sư mẫu của Lệnh Hồ Xung. Bà là người ngay thẳng, trọng tín nghĩa, cứng rắn (ngay cả Nhậm Ngã Hành của Nhật Nguyệt thần giáo cũng rất kính trọng bà). Bà thương yêu Lệnh Hồ Xung như con đẻ và rất hiểu chàng. Khi nhận ra bộ mặt thật của Nhạc Bất Quần, bà đau lòng tự sát.
Nhạc Linh San (岳靈珊 - Yue Lingshan): Là con gái của Nhạc Bất Quần và Ninh nữ hiệp Ninh Trung Tắc. Ban đầu nàng yêu Lệnh Hồ Xung (do hai người sống cùng nhau từ bé nên rất thân nhau, từng cùng Lệnh Hồ Xung sáng tạo ra Xung Linh kiếm pháp). Nhưng từ khi Lâm Bình Chi gia nhập phái Hoa Sơn, nàng đã yêu Lâm Bình Chi và hờ hững với Lệnh Hồ Xung.

Nàng bị cha là Nhạc Bất Quần đem làm vật tế thần để lừa lấy Tịch tà kiếm pháp nhà họ Lâm, lấy một ông chồng đã dẫn đao tự cung, không được hưởng hạnh phúc của những người con gái mới cưới. Cuối cùng nàng bị Lâm Bình Chi sát hại, nhưng đến lúc chết vẫn yêu Lâm Bình Chi, vẫn căn dặn Lệnh Hồ Xung bảo vệ chàng.
Lâm Bình Chi (林平之 - Lin Pingzhi): Nhân vật đáng thương nhất trong Tiếu ngạo giang hồ. Chàng lỡ tay giết chết con trai Dư Thương Hải để bảo vệ Nhạc Linh San và chịu cảnh nhà tan cửa nát: toàn bộ tiêu cục bị tàn sát, bố mẹ bị Dư Thương Hải bắt hành hạ cho đến chết. Chàng rơi vào vở kịch mở sẵn của Nhạc Bất Quần phải nhập phái Hoa Sơn, quyết tâm báo thù. Lâm Bình Chi đã đoạt được bí kíp Tịch tà kiếm phổ (khi Nhạc Bất Quần vứt xuống vực) và dẫn đao tự cung để luyện (hi sinh hạnh phúc hôn nhân), và nhận ra bộ mặt thật của Nhạc Bất Quần.

Cuối cùng Lâm Bình Chi giết được Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong trả thù cho cha mẹ, nhưng bị mù mắt, buộc phải giết Nhạc Linh San để theo Tả Lãnh Thiền (cũng bị mù mắt do Nhạc Bất Quần đâm), kết cục bị Lệnh Hồ Xung bắt giam dưới đại lao Tây Hồ.
Lao Đức Nặc (勞德諾 - Lao Denuo): Là đệ tử thứ hai của Nhạc Bất Quần, thực chất là gián điệp của Tả Lãnh Thiền cài vào Hoa Sơn để theo dõi. Lao Đức Nặc đã ăn trộm Tử Hà bí lục, giết chết Lục Đại Hữu... cuối cùng bị Nhậm Doanh Doanh bắt xích với 2 con khỉ.
Lục Hầu Nhi (六猴儿 - Liu Hou'er) tên thật là Lục Đại Hữu (陸大有 - Lu Dayou): Là đệ tử thứ sáu của Nhạc Bất Quần, rất kính trọng Lệnh Hồ Xung và luôn chăm sóc cho chàng. Lục Đại Hữu từng đem bí kíp Tử Hà thần công cho Lệnh Hồ Xung luyện và sau đó bị Lao Đức Nặc sát hại.
Phong Bất Bình (封不平 - Feng Buping): Một đại biểu của phái kiếm tông Hoa Sơn, cùng vai vế với Nhạc Bất Quần. Y từng nhờ Tả Lãnh Thiền can thiệp để giành lại ngôi vị chưởng môn. Phong Bất Bình nổi tiếng với Cuồng phong khoái kiếm, nhưng đều bị Lệnh Hồ Xung dùng Độc cô cửu kiếm đánh bại (cùng với các sư đệ khác của y là Thành Bất Ưu, Bảo Bất Khí...).

Phái Hành Sơn
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 220px-HengshanMountains
                              Núi Hành Sơn 
Phái Hành Sơn (衡山派) kiếm phái có bản doanh ở thành Hành Dương dưới chân dãy núi Hành Sơn của tỉnh Hồ Nam. Phái Hành Sơn nổi tiếng với các cao thủ kiếm thuật đều mê âm nhạc, những chiêu thức đều gắn liền với âm nhạc. Có hai nhân vật của phái Hành Sơn góp phần tạo nên những sóng gió của Tiếu ngạo giang hồ:
Mạc Đại tiên sinh (莫大 - Mo Da): Là chưởng môn nhân phái Hành Sơn, rất ít khi ra mặt. Ông có dáng người gày gò, ăn mặc rách rưới, lang thang như một người ăn xin. Mạc Đại tiên sinh mê âm nhạc, sử dụng cây hồ cầm, chuyên chơi bản Tiêu Tương dạ vũ (Đêm mưa trên bến Tiêu Tương) nên còn được gọi là Tiêu Tương dạ vũ Mạc Đại tiên sinh. Mạc Đại tiên sinh nổi tiếng với kiếm thuật thần kỳ, sử dụng cây liễu kiếm, được ca ngợi là cầm trung tàng kiếm, kiếm phát cầm thanh (trong đàn giấu kiếm, kiếm phát âm nhạc).

Mạc Đại tiên sinh bất đồng chính kiến về âm nhạc với sư đệ của mình là Lưu Chính Phong (bị người đời hiểu nhầm là ganh tị với sư đệ) và rất ít khi xuất hiện. Ông chỉ xuất hiện vài lần nhưng để lại những dấu ấn rất đặc sắc: ở đầu tiểu thuyết xuất hiện như một người ăn mày, dùng một đường kiếm cắt đứt bảy chén trà; xuất hiện trên núi Hành Sơn giết chết Đại tung dương thủ Phí Bân, cứu Lệnh Hồ Xung, Nghi lâm, Khúc Dương, Lưu Chính Phong, Khúc Yên Phi; sau đó lại biến mất, rồi lại xuất hiện trên bến sông Trường Giang bày tỏ cảm kích với Lệnh Hồ Xung, ra mặt ủng hộ mối tình của chàng với Nhậm Doanh Doanh, giục chàng đi cứu nàng, còn mình ngấm ngầm bảo vệ phái Hằng Sơn...

Cuối cùng, tưởng rằng ông bị sát hại trong hậu động trên núi Hoa Sơn bởi âm mưu của Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền, nhưng đám cưới của Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh sau đó lại nghe tiếng hồ cầm của ông vọng lại chúc mừng cho đôi tình nhân nên duyên phu phụ. Nhà thơ, dịch giả Nguyễn Tôn Nhan cảm khái ông:
"Bắc nam xuôi ngược âm thầm 
Kiếm chiêu tinh ảo, hồ cầm diệu thanh
Có ai hiểu nỗi u tình? Lưu Chính Phong (劉正風 - Liu Zhengfeng): Là sư đệ của Mạc Đại tiên sinh, cao thủ kiếm thuật và thổi tiêu của phái Hành Sơn. Lưu Chính Phong kết bạn tri kỷ với Khúc Dương qua tiếng đàn, cùng nhau tri giao sáng tác ra khúc Tiếu ngạo giang hồ, định rút lui ở ẩn khỏi giang hồ để cùng Khúc Dương ngao du chơi nhạc. Không ngờ Tả Lãnh Thiền âm mưu cản trở, giết chết cả nhà ông, hạ nhục danh dự.

Ông và Khúc Dương cùng chết trên núi Hành Dương, trước khi chết còn kịp cùng nhau tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ và sau đó nhờ Lệnh Hồ Xung truyền lại khúc nhạc này. Có thể nói, Lưu Chính Phong dù xuất hiện rất ngắn, nhưng là người đóng vai trò quan trọng trong bi kịch Tiếu ngạo giang hồ.

Phái Hằng Sơn
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 200px-Heng_Shan_Hanging_Monastery_Close_view
                                Chùa Huyền Không 
Phái Hằng Sơn nằm trên dãy núi cao Hằng Sơn ở Hà Bắc, là kiếm phái được sáng lập bởi những nhà nữ tu hành (hay các ni cô), khởi đầu bởi Hiểu Phong sư thái, đời đời đệ tử đều là nữ giới (bao gồm cả các nữ tu và đệ tử tục gia).
Định Nhàn sư thái (定閑/定閒 - Ding Xian): Chưởng môn nhân phái Hằng Sơn (恆山派). Trong ba người đứng đầu phái Hằng Sơn thì Định Nhàn đứng hàng thứ hai (sau Định Tĩnh). Bà là người hiền hòa, võ nghệ cao cường. Chính bà là người nhận ra con người thật tốt đẹp của Lệnh Hồ Xung và nhận ra âm mưu của Tả Lãnh Thiền. Bà cùng với Định Dật bị Nhạc Bất Quần sử dụng kim châm bắn chết tại Thiếu Lâm tự. Trước khi chết, bà đã nhường ngôi vị chưởng môn phái Hằng Sơn cho Lệnh Hồ Xung.
Định Dật sư thái (定逸 - Ding Yi): Là người đứng thứ ba ở phái Hằng Sơn. Định Dật tính tình nóng nảy, ngay thẳng nhưng cũng rất nhân hậu. Bà là sư phụ của Nghi Lâm, ngay từ đầu đã lên án phản đối phái Tung Sơn ép buộc Lưu Chính Phong, không tán thành phái này tàn sát gia đình Lưu Chính Phong. Khi cùng với Định Nhàn sư thái lên Thiếu Lâm tự khẩn cầu phái Thiếu Lâm thả Nhậm Doanh Doanh, bà cùng với Định Nhàn đã bị Nhạc Bất Quần sát hại.
Định Tĩnh sư thái (定靜 - Ding Jing): Là chị cả trong ba người đứng đầu phái Hằng Sơn, chỉ xuất hiện một lần ở Tây Hà lĩnh, khi dẫn đệ tử phái Hằng Sơn đến Phúc Kiến. Bà đã phản đối âm mưu của phái Tung Sơn, không theo lời phái Tung Sơn dụ dỗ nhằm hợp nhất (dù phái Tung Sơn từng dụ dỗ sẽ đưa bà lên làm chưởng môn). Định Tĩnh tính tình hiền hòa, đã từng khẩn cầu sư phụ mình đưa sư muội của mình là Định Nhàn làm chưởng môn phái Hằng Sơn. Định Tĩnh bị tay chân của Tả Lãnh Thiền sát hại.
Nghi Lâm (儀琳 - Yi Lin): Là một trong những nhân vật nữ khả ái nhất trong các tác phẩm của Kim Dung. Nghi Lâm là một nhân vật khá đặc biệt. Cô là một ni cô, bố là hòa thượng, mẹ cũng là một ni cô. Cô xuất gia từ nhỏ trong phái Hằng Sơn (là đệ tử của Định Dật), xinh đẹp và có một tâm hồn trong sáng, một trái tim nhân hậu. Khi đến thành Hành Dương, cô đã thầm yêu Lệnh Hồ Xung khi anh chàng này xả thân cứu cô khỏi bàn tay của Điền Bá Quang.

Cô yêu Lệnh Hồ Xung bằng một mối tình câm lặng, và luôn khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cho chàng. Đồng thời, Nghi Lâm cũng là người rất hiểu Lệnh Hồ Xung, hiểu mối tình si của anh chàng với Nhạc Linh San và thường xuất hiện mỗi khi có những biến cố đặc biệt của Lệnh Hồ Xung. Kết thúc câu chuyện, Lệnh Hồ Xung và đồng môn phái Hằng Sơn tôn cô làm chưởng môn nhưng cô đã nhất quyết không chịu, lặng lẽ tu hành, ngày ngày tụng kinh mong Bồ Tát phù hộ cho vợ chồng Lệnh Hồ Xung. Nhà thơ, dịch giả Nguyễn Tôn Nhan cảm khái Nghi Lâm:
"Chuông khuya dẫn mối sầu về 
Giọt buồn ai để rơi nhòe trang kinh
Chao ơi! Sư nữ đa tình" Ngoài ra phái Hằng Sơn còn nhiều nhân vật nữ khác như Nghi Thanh, Nghi Hòa, Tần Quyên, Vu Tẩu..., đều là nữ giới, có người là tu hành, có người là đệ tử tục gia. Có một số đệ tử tạm thời, là những anh hùng hảo hán đã đi theo Lệnh Hồ Xung lên chùa Thiếu Lâm cứu Thánh Cô, trong đó có cả sáu anh em Đào Cốc lục tiên

Phái Tung Sơn
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 220px-Songshan

                             Núi Tung Sơn, Hà Nam 
Phái Tung Sơn (嵩山派) nằm ở trên đỉnh Thái Thất thuộc dãy Tung Sơn ở tỉnh Hà Nam (cùng với phái Thiếu Lâm trên đỉnh Thiếu Thất, đứng đầu là chưởng môn Tả Lãnh Thiền. Tả Lãnh Thiền đã thu nhận nhiều nhân vật từ cả các giới hắc bạch nhằm xây dựng lực lượng hùng hậu nên lúc đó phái Tung Sơn có nhiều cao thủ nhất.
Tả Lãnh Thiền (左冷禪 - Zuo Lengchan): Là chưởng môn phái Tung Sơn. Tả Lãnh Thiền là người có chí lớn, âm mưu thâu tóm Ngũ Nhạc kiếm phái thành một phái duy nhất, rồi sau đó đánh chiếm các môn phái khác... Để thực hiện mong muốn, Tả Lãnh Thiền đã âm thầm thực hiện nhiều mưu kế, từ việc cài cắm gián điệp vào Hoa Sơn (cho đệ tử của mình là Lao Đức Nặc làm môn hạ của Nhạc Bất Quần), giả làm người của Nhật Nguyệt thần giáo ám hại phái Hằng Sơn để nhân lúc nguy nan ép phái này theo mình, tấn công phái Hoa Sơn, gây nội loạn trong phái Thái Sơn, tàn sát gia đình Lưu Chính Phong... Tã Lãnh Thiền đã dùng thủ đoạn đoạt lấy Tịch tà kiếm phổ, nhưng bị Nhạc Bất Quần tương kế tựu kế đưa cho bộ giả nên luyện sai, rốt cuộc bị Nhạc Bất Quần dùng kim châm đâm mù mắt, âm mưu bị phá sản. Cuối cùng, Tả Lãnh Thiền lại dùng kế nhốt quần hùng trong hậu động Hoa Sơn để nhân đêm tối ám hại, nhưng rốt cục vẫn bị Lệnh Hồ Xung sử dụng Độc cô cửu kiếm giết chết.
Các nhân vật khác: Đại Tung Dương Thủ Phí Bân, Lục Bách...

Phái Thái Sơn
TIẾU NGẠO GIANG HỒ 220px-Taishan_-_near_the_top
[justify]Thiên Môn đạo nhân (Tian Men): Là chưởng môn phái Thái Sơn, xuất hiện không nhiều. Tại đại hội võ lâm ở Tung Sơn, Thiên môn đạo nhân đã bị sát hại (do chính âm mưu của Tả Lãnh Thiền), và dẫn đến việc phái Thái Sơn tan rã.
Các nhân vật khác: Ngọc Cơ Tử, Ngọc Khánh Tử...

Nhật Nguyệt Thần giáo

Nhật Nguyệt thần giáo (日月神教) là một giáo phái lớn nhất thời điểm đó (có nhiều người cho rằng đây chính là Minh giáo, do chữ Nhật và chữ Nguyệt ghép thành chữ Minh trong chữ Hán, và giáo phái này cũng dùng những chức danh như Minh giáo, ví dụ như Quang Minh tả hữu sứ...). Bản dịch của Hàn Giang Nhạn



Được sửa bởi phannguyenquoctu ngày Tue Jan 28, 2014 7:58 pm; sửa lần 6.
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Tue Jan 28, 2014 7:03 pm



Nghi Lâm (儀琳, Yi Lin) là một ni cô tu hành, đệ tử của Định Dật sư thái của phái Hằng Sơn (một trong Ngũ nhạc kiếm phái, đóng ở trên dãy Bắc nhạc Hằng Sơn tỉnh Sơn TâyTrung Quốc)), nhưng có dáng vẻ rất kiều diễm. Cô là người tạo ra một mối tình câm lặng đặc biệt với nhân vật chính là Lệnh Hồ Xung. Nghi Lâm là một người con gái xinh đẹp, kiều diễm với đôi mắt trong sáng và những bi kịch của cô cũng đến từ chính vẻ đẹp này. Nàng có cha là một hòa thượng (pháp danh là Bất Giới), mẹ là một ni cô (không rõ tên thật, tên thường gọi là Á bà bà). Theo lời kể của Bất Giới thì trước ông ta là mộtđồ tể. Ông gặp mẹ của Nghi Lâm, lúc đó bà là một ni cô, và đã ngay lập tức đem lòng yêu ni cô này. Sau nhiều lần theo đuổi, ni cô này vẫn từ chối tình yêu của ông vì cho rằng Bồ Tát sẽ trừng phạt, đày bà xuống 18 tầng địa ngục nếu phá giới. Và thế là Bất Giới đã tình nguyện xuất gia làm hòa thượng để được cưới ni cô, với quan điểm: nếu thế thì ông sẽ cùng với bà gánh chịu hình phạt của Bồ Tát (vì ông cũng là đệ tử nhà Phật). Kết quả của tình yêu này là Nghi Lâm. Hai vợ chồng Bất Giới vừa tu hành, vừa sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng trớ trêu thay, bà vợ ni cô của Bất Giới lại là một người có máu ghen đặc biệt. Khi nhìn thấy chồng mình đang ôm con gái nói chuyện với một người phụ nữ khác (suy luận theo lời kể của Bất Giới thì chính là Ninh Trung Tắc, vợ của Nhạc Bất Quần, sư mẫu của Lệnh Hồ Xung), bà đã ngay lập tức bỏ chồng và con gái nhỏ đi biệt tích, chỉ để lại một dòng chữ Đây là kẻ tham dâm hiếu sắc, vô tình bạc nghĩa nhất thiên hạ. Bất Giới đã gửi con gái ở Hằng Sơn, lang thang khắp nơi tìm vợ nhưng vô vọng. Sau này, nhờ Lệnh Hồ Xung giúp đỡ, hai vợ chồng ông đã được đoàn tụ. Chính vì được gửi ở Hằng Sơn nên Nghi Lâm đã vô tình theo con đường của cha mẹ - trở thành một đệ tử Phật gia.

Trong một lần xuống núi Hành Sơn (dự lễ từ giã giang hồ của Lưu Chính Phong), Nghi Lâm bị Điền Bá Quang, kẻ được mệnh danh là Hái hoa dâm tặc, bắt định hãm hiếp. Khi Điền Bá Quang mang Nghi Lâm vào hang núi định giở ý đồ đồi bại thì Lệnh Hồ Xung xuất hiện, xả thân mình cứu cô. Lệnh Hồ Xung đã dùng mưu trí thắng cuộc Điền Bá Quang để hắn buông tha Nghi Lâm, đồng thời phải chịu nhận Nghi Lâm làm sư phụ. Nhưng cũng vì thế mà Lệnh Hồ Xung bị thương nặng và bị La Nhân Kiệt ám hại. Nghi Lâm tưởng Lệnh Hồ Xung đã chết khi bị hai ông cháu Khúc Dương, Khúc Yên Phi cướp mất xác. Sau tai nạn này, Nghi Lâm đã thầm yêu Lệnh Hồ Xung, thậm chí còn khóc vì ghen khi nghe Lệnh Hồ Xung kể về mối tình với tiểu sư muội của mình. Nghi Lâm đã tương tư Lệnh Hồ Xung đến mức héo hon sầu muộn, nhưng lại luôn cầu chúc cho tình yêu của người sư huynh này. Nghi Lâm không chỉ yêu mà còn tỏ ra là một người thấu hiểu nỗi lòng, bản tính và ước muốn của Lệnh Hồ Xung. Đồng thời cũng là người luôn ủng hộ, tin tưởng mọi hành động, ứng xử của Lệnh Hồ Xung. Ngay cả khi Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Bất Quần vu oan, mang tiếng xấu ở khắp bạn hữu giang hồ thì cô vẫn luôn tin vào gã sư huynh trong sáng này, và luôn cầu Bồ Tát phù hộ cho chàng.

Nghi Lâm còn dành cho Lệnh Hồ Xung một sự quan tâm thầm lặng như một người vợ luôn dõi theo từng bước chân của chồng mình. Đoạn mô tả cuộc tỷ đấu đoạt chức Minh chủ Ngũ Nhạc Phái thể hiện rất rõ mối quan tâm thầm lặng này của Nghi Lâm:
"Lúc này trên đỉnh núi Tung Sơn mấy ngàn người đều chăm chú theo dõi cuộc tỷ võ trên Phong thiền đài. Chỉ có cặp mắt của Nghi Lâm là thủy chung vẫn dán chặt vào Lệnh Hồ Xung ngoài ra nàng chẳng quan tâm đến chuyện chi hết".
Có như vậy nên khi đó lúc Lệnh Hồ Xung đột nhiên đứng dậy thì "một cánh tay mềm mại nhỏ bé đưa ra đỡ dưới nách chàng mà chàng cũng không hay biết" và "cả cặp mắt dịu dàng ngó thẳng vào mặt chàng, chàng cũng chẳng nhìn thấy". Sau này, khi biết về tình yêu giữa Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, cô cũng vẫn hết lòng ủng hộ họ dù trong lòng đầy đau khổ. Chứng kiến con mình héo hon sầu muộn vì tương tư, Bất Giới hòa thượng đã không ngần ngại yêu cầu hết Điền Bá Quang đến Đào cốc lục tiên đi tìm Lệnh Hồ Xung về. Thậm chí xuất lực tự thân cùng Nghi Lâm đi tìm Lệnh Hồ Xung. Những hành động này vô tình khởi tạo ra biết bao sóng gió cho Lệnh Hồ Xung.

Khi Lệnh Hồ Xung trở thành chưởng môn phái Hằng Sơn, Nghi Lâm càng bị lún sâu vào tương tư trong mối tình câm lặng không thể nói lên lời. Cô đã đêm đêm tâm sự với Á bà bà (người đàn bà câm điếc) quét chùa trên chùa Huyền Không về mối tình của cô, về những ước mong cho Lệnh Hồ Xung. Thực ra, người này chính là mẹ của Nghi Lâm, giả làm người câm điếc để tránh Bất Giới. Sau này, khi Nghi Lâm giết Nhạc Bất Quần - kẻ đã ám hại các vị chưởng môn của Hằng Sơn là Định Dật và Định Nhàn, đồng môn và Lệnh Hồ Xung đã tôn cô làm chưởng môn. Nhưng Nghi Lâm đã nhất quyết từ chối, nhường ngôi vị cho Nghi Thanh, còn mình thì nhất tâm kinh sách, ngày ngày cầu nguyện cho vợ chồng Lệnh Hồ Xung - Nhậm Doanh Doanh, sống trong mối tình câm lặng của mình. Mối tình của Nghi Lâm là mối tình một chiều không cầu Lệnh Hồ Xung đáp lại, chỉ mong những điều tốt đẹp sẽ đến với người mình yêu. Những mong muốn của Nghi Lâm hướng trực tiếp vào Lệnh Hồ Xung. Cầu mong những điều tốt đẹp đến với chàng, mong chàng một đời tiêu dao nhàn nhã, không bị điều gì ràng buộc và ngay cả có kết hôn với Nhậm Doanh Doanh rồi cũng vẫn mong Doanh Doanh đừng câu thúc Lệnh Hồ Xung. Đem tâm lý người thường xem xét tình yêu của Nghi Lâm thì không ai hiểu được. Như Nghi Lâm đã từng tâm sự với Á bà bà:
"Gia gia không hiểu lòng tiểu ni! Các vị sư tỷ Nghi Hòa, Nghi Thanh cũng đều không hiểu lòng tiểu ni!".
Đoạn cuối truyện, Nghi Lâm đã nói với Á bà bà về tình yêu của mình:
"Bà bà ơi! Bà bà không hiểu lòng dạ tiểu ni. Hễ Lệnh Hồ đại ca được sung sướng là tiểu ni vui lòng". Nhà thơ, dịch giả Nguyễn Tôn Nhan cảm khái nàng:"Chuông khuya dẫn mối sầu về
Giọt buồn ai để rơi nhòe trang kinh
Chao ơi! Sư nữ đa tình"

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Dd61ec24dee8782ac9955958

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Tue Jan 28, 2014 7:07 pm


DÒNG LỆ NGHI LÂM - VÀ LỜI BÌNH - ĐÀO THÁI SƠN


giọt sầu thấm đẫm trang kinh
tháng ngày héo úa bóng hình tiểu ni.
yêu mà chi,
lụy mà chi
tình sau lưng phật từ bi….quặn lòng.
chuông đêm quyện gió hư không
lưng chừng lệ ,
nghẹn giữa dòng 
tâm tư
màu trần loang mấy đường tu
bên nhau gang tấc
sa mù lặng câm
của người 
hạnh phúc : xa xăm
ta đau khổ, 
chỉ âm thầm… 
riêng ta…
cầm tiêu hợp tấu hòa ca
dư âm mùa cũ biết là về đâu !
Ngưu Lang còn đợi mưa ngâu
còn ta ?
ta đợi nhiệm mầu câu kinh.

chỉ mong một kiếp phù sinh
người vẹn vẻ với hương tình của ai…
mai sau gặp gỡ Tuyền đài
ta cúi mặt đi giữa hai cuộc đời.



    Nghi Lâm là một nhân vật nữ trong Tiếu ngạo giang hồ ký của Kim Dung. Nàng là một trong những ni cô của phái Bắc nhạc Hằng Sơn, là đệ tử cưng của Định Dật Sư Thái. Một lần theo sư phụ và các sư tỷ muội xuống núi, cô đã bị lạc và rơi vào tay dâm tặc Điền Bá Quang. May mắn thay nàng được Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn cứu. Và cũng từ giây phút thâm u ấy trong lòng người ni cô trẻ tuổi trong trắng này có thêm hình bóng của chàng tửu đồ lãng tử Lệnh Hồ Xung. Nàng yêu Lệnh Hồ Xung âm thầm mãnh liệt nhưng chưa bao giờ vượt khỏi giới luật . Mối tình câm lặng ấy nàng chỉ tâm sự Á Bà Bà ( bà câm)mà thôi. 
   Sau khi Định Dật Sư Thái viên tịch, theo di nguyện Lệnh Hồ Xung chấp chưởng môn phái Hằng Sơn, nàng ni cô Nghi Lâm lại có điều kiện gần gũi với chàng hơn, nhưng đó cũng làm cho trái tim bé bỏng của nàng càng đau khổ hơn. Vì sau khi Lệnh Hồ Xung bị tiểu sư muội Nhạc Linh Sang phụ bạc, bị sư phụ Nhạc Bất Quần trục xuất khỏi sư môn...với tấm thân tàn tạ và tâm hồn rệu rã, chàng đã được Thánh cô Nhậm Doanh Doanh của Nhật Nguyệt thần giáo cứu. Nhậm Doanh Doanh yêu chàng bằng cả con tim và khối óc và cơ duyên này đã vực dậy con người Lệnh Hồ Xung. Họ trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Vậy Nghi Lâm còn có cơ hội nào nữa ! Nàng ôm mối tình tuyệt vọng của mình mãi mãi nấp sau lưng của bóng Phật tổ từ bi. Nhạc Linh Sang bị chính người chồng cuồng loạn Lâm Bình Chi giết chết. Giáo chủ ngũ độc giáo Vân Nam Lam Phượng Hoàng rút lui... Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung từ bỏ tất cả để tiếu ngạo giang hồ. Chỉ một mình Nghi Lâm đau khổ trong đường tu đầy hệ lụy. 
    Trong tiểu thuyết Kim Dung có rất nhiều nhân vật nữ si tình, mỗi người có một hoàn cảnh và một số phận khác nhau. Nếu một Chu Chỉ Nhược bị đè nặng dưới lời nguyền đến nỗi tình yêu thống khổ của nàng không thể trọn vẹn cùng Trương Vô Kỵ. Một Tiểu Siêu vì xứ mệnh mà phải trở về Ba Tư làm Thánh Nữ trong đớn đau tràn ngập mắt lệ cho người. Một Hoa Tranh công chúa âm thầm về đại mạc Mông Cổ với cái giá lạnh cô đơn để nhìn Quách Tỉnh và Hoàng Dung đoàn viên hạnh phúc. Một A Tử móc trả đôi mắt cho Du Thản Chi, mù lòa sờ soạn ôm xác tỷ phu Tiêu Phong nhảy xuống vực sâu muôn trượng giữa Nhạn Môn Quan đầy máu và nước mắt. Thì Nghi Lâm mãi mãi không có chỗ để đi và về. Có lẽ nàng đã bị cuộc đời tàn nhẫn bỏ quên giữa hư phù thế tục...Hình bóng Nghi Lâm mãi mãi ưu hoài theo tiếng chuông khuya mõ sớm rồi bất giác tan hòa vào cõi hư không cô tịch của kiếp làm người.
    Ôi để một người được bước ra con đường hạnh phúc thì biết bao người phải lui vào tuyệt lộ đau thương. Trên Quang Minh Đỉnh, trong giây phút bi thống nhất, huynh đệ Minh Giáo đã cất tiếng ca vang giai điệu trầm hùng của bài Thánh Hỏa Ca đầy ý nghĩa cho cõi nhân sinh tạm bợ này.
Đốt tàn thân xác của ta
Ngọn thánh hỏa bỗng cháy lên đỏ rực
Sống đã chẳng có chi là hạnh phúc
Thì chết đi nào có khổ đau gì
Hỷ, lạc, sầu, bi xin gửi về cát bụi
Tội nghiệp thay người đời còn hoạn nạn lắm khi
                                              ( ôma khayyam)

                               
                                                                       ĐÀO THÁI SƠN
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Jan 30, 2014 9:32 am

Quỳ Hoa bảo điển (葵花寶典) là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung. Quỳ Hoa bảo điển có chung một nguồn gốc với Tịch tà kiếm pháp do hai vợ chồng tiền nhân viết ra trong quá khứ với Quỳ là tên người chồng, Hoa là tên người vợ. Giống như Tịch tà kiếm pháp nguyên lý đầu tiên để luyện là Quỳ Hoa bảo điển là "dẫn đao tự cung".
Nguồn gốc của Quỳ Hoa bảo điển được tiết lộ theo lời kể của Phương Chấn đại sư, trụ trì Thiếu Lâm Tự khi bàn việc cùng Lệnh Hồ Xung và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang trên đỉnh núi Hằng Sơn. Theo lời Phương Chấn, bộ sách Quỳ hoa bảo điển là tác phẩm của một cặp vợ chồng hợp tác mà người đàn ông có chữ Quỳ và người đàn bà có chữ Hoa, là tiền nhân của phái Hoa Sơn. Sau vì sáng tác bí lục này mà thành ra xích mích, cuối cùng cả hai vợ chồng đã đi ở ẩn, xa lánh cõi trần và pho bí lục võ công cũng chia làm hai bộ. Bộ của người chồng gọi là Càn kinh. Bộ của người vợ kêu bằng Khôn kinh. Sau một thời gian, bộ sách này vô tình truyền đến phái Nam Thiếu Lâm ở Phúc Kiến.
Cũng thời gian đó, có hai tiền nhân phái Hoa Sơn là Nguyên Mẫn Túc (sau này là ông tổ phe Khí tông) và Chu Tử Phong (sau này trở thành ông tổ phe Kiếm tông) cùng đến Nam Thiếu Lâm không biết bằng cách nào đọc lén được bộ sách rồi về Hoa Sơn tu luyện. Khi biết chuyện, trụ trì Nam Thiếu Lâm là Hồng Diệp thiền sư đã sai môn đồ của mình là Độ Nguyên thiền sư đến Hoa Sơn khuyên hai người kia không nên rèn luyện Quỳ Hoa bảo điển. Hai người kia tưởng lầm Độ Nguyên đã tinh thông bộ bảo điển nên đọc lại nhờ nhà sư kiểm chứng. Không ngờ Độ Nguyên thực ra không biết gì hết, nhưng cũng bị cuốn hút bởi bộ sách nên dụng tâm ghi nhớ, đêm về chép lại vào trong áo cà sa, sau đó hoàn tục trở thành Lâm Viễn Đồ, phát triển những kiến thức về kiếm thuật từ Quỳ Hoa bảo điển thành Tịch tà kiếm pháp của họ Lâm nổi danh giang hồ.
Nguyên Mẫn Túc và Chu Tử Phong cùng nhau tu luyện Quỳ Hoa bảo điển, nhưng mâu thuẫn về việc triết giải sách đã tranh cãi, dẫn đến việc chia rẽ phái Hoa Sơn thành hai trường phái là Khí tông coi trọng việc rèn luyện nội công(Càn kinh?) (mà hậu duệ tiêu biểu sau này là Nhạc Bất Quần) và Kiếm tông lấy việc rèn luyện kiếm chiêu làm trung tâm(Khôn kinh?) (mà hậu duệ là Phong Bất Bình, Thành Bất Ưu...). Hậu quả của việc này là hai phái tranh chấp, dẫn đến chém giết lẫn nhau, chỉ có một mình Phong Thanh Dương vì không ham hố đấu đá nên thoát nạn. Kết cục của việc này là mười đại trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo kéo đến Hoa Sơn, cướp bộ sách Quỳ Hoa bảo điển về mình. Về sau, bộ sách truyền đến Đông Phương Bất Bại, là người duy nhất rèn luyện thành công bí kíp võ công này và trở thành cao thủ không ai địch nổi.
Cũng giống như Tịch tà kiếm pháp, muốn luyện Quỳ Hoa bảo điển phải vì thế Đông Phương Bất Bại cũng chung số phận với Lâm Bình Chi và Nhạc Bất Quần trở thành kẻ ái nam ái nữ. Đông Phương Bất Bại hàng ngày sống trong cung cấm như một hoàng hậu, ngồi thêu hoa, yêu một chàng trai là Dương Liên Đình, và đến chết vẫn cầu xin Nhậm Ngã Hành bảo vệ cho Dương Liên Đình. Đông Phương Bất Bại dành cả đời tu luyện Quỳ Hoa bảo điển nên có võ công phi phàm, không bị thất bại dưới Độc cô cửu kiếm của Lệnh Hồ Xung, trái lại còn làm cho bốn người là Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên bị thương bằng kim thêu, cuối cùng chỉ chịu thất bại khi Nhậm Doanh Doanh khống chế Dương Liên Đình và khiến cho Đông Phương Bất Bại mất tập trung.
Sau khi Đông Phương Bất Bại chết, Nhậm Ngã Hành đã tiết lộ chính ông ta đã bẫy Đông Phương Bất Bại bằng bộ sách này, và đã phá hủy cuốn sách, và Quỳ Hoa bảo điển hoàn toàn mất tích trên đời.
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Jan 30, 2014 9:32 am

Ghi chú: người viết bài này không phân biệt được "kiếm phổ" và "kiếm pháp"


Tịch tà kiếm pháp (辟邪劍譜) là bí kíp kiếm thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung. Tịch tà kiếm pháp có cùng nguồn gốc với Quỳ Hoa bảo điển, và là nguồn gốc của những tranh chấp trên giang hồ vào thời đại của câu chuyện Tiếu ngạo giang hồ. Tịch tà kiếm pháp là nguyên nhân trực tiếp của việc Dư Thương Hải(chưởng môn phái Thanh Thành) tàn sát cả dòng họ Lâm (mà hậu duệ duy nhất sống sót là Lâm Bình Chi).
Xuất xứ của Tịch tà kiếm pháp đến từ Quỳ Hoa bảo điển, mà chính từ những bí kíp này dẫn đến việc chia rẽ phái Hoa Sơn thành hai phái là Khí tông (trọng khí công) và Kiếm tông (trọng về kiếm chiêu). Từ bộ sách (gồm hai phần là Càn kinh và Khôn kinh) tạo ra bởi hai vợ chồng tiền nhân (tên người chồng có chữ Quỳ, tên người vợ có chữ Hoa), bí kíp này truyền đến Nam Thiếu Lâm, rồi lại được hai nhân vật của Hoa Sơn là Nguyên Mẫn Túc (ông tổ phe Khí tông) và Chu Tử Phong (ông tổ phe Kiếm tông) học lén. Khi họ trở lại Hoa Sơn, Nam Thiếu Lâm đã phái Độ Nguyên thiền sư đến khuyên hai người không nên học bí kíp này. Khi Độ Nguyên đến Hoa Sơn, cả ba đã cùng nhau đọc và vô tình lại bị hấp dẫn bởi bộ sách này, dẫn đến việc Độ Nguyên xin ra khỏi Nam Thiếu Lâm, hoàn tục lấy vợ.
Sau khi Độ Nguyên hoàn tục đã lấy tục danh cũ là Lâm Viễn Đồ, lập ra Phúc Oai tiêu cục, đồng thời tiến hành tập luyện các bí kíp mà mình đã học được từ bộ sách Quỳ-Hoa ở Hoa Sơn. Ông chỉ phát triển các kỹ năng kiếm pháp và phát triển thành Tịch tà kiếm pháp có 72 đường kiếm, và trở thành một trong những kiếm thủ xuất chúng. Một trong những đối thủ bị Lâm Viễn Đồ đánh bại là Trương Thanh Tử, chưởng môn phái Thanh Thành, người được xem là một trong những cao thủ đệ nhất khi đó. Từ đó, Tịch tà kiếm phổ nổi danh giang hồ khiến nhiều nhân vật giang hồ thèm khát, và chính là nguồn gốc của những tranh đoạt sau này. Hậu duệ của Lâm Viễn Đồ là gia đình Lâm Chấn Nam là những người trực tiếp chịu họa từ những tranh chấp này với việc toàn thể tiêu cục bị sát hại bởi Dư Thương Hải.
Theo lời của Lâm Bình Chi, yếu quyết đầu tiên của Tịch tà kiếm pháp là "Võ lâm xưng hùng, dẫn đao tự cung" có nghĩa là muốn luyện Tịch tà kiếm pháp thì đầu tiên phải tự thiến đi bộ phận sinh dục của mình. Bởi vì nếu không thiến, khi luyện nội công Tịch tà kiếm pháp, lửa dục sẽ thiêu đốt ruột gan thành "tẩu hỏa nhập ma" ngay lập tức khiến người ta cứng đờ ra mà chết. Hai người trực tiếp luyện Tịch tà kiếm pháp là Lâm Bình Chi và Nhạc Bất Quần đều phải làm vậy mới có thể luyện được và đã trở thành những kẻ ái nam ái nữ. Trong quá khứ, Lâm Viễn Đồ biết điều nay nên đã lập gia đình, có vợ con rồi mới luyện tập để không triệt đi nòi giống của mình. Cuối đời, hiểu tác hại của Tịch tà kiếm pháp, Lâm Viễn Đồ đã chép Tịch tà kiếm pháp vào áo cà sa trên Phật đường của dòng họ và di chúc cho con cháu không được mở ra xem. Lời di chúc này dù Lâm Bình Chi biết (nhờ cha mẹ anh ta truyền qua Lệnh Hồ Xung) nhưng vì để trả thù cho cả nhà, Lâm Bình Chi vẫn quyết ý luyện.
Giang hồ cho rằng khi luyện Tịch tà kiếm pháp họ sẽ thành kiếm thủ vô địch, bất khả chiến bại. Nhưng trên thực tế, cả hai người luyện Tịch tà kiếm pháp thành thục là Lâm Bình Chi và Nhạc Bất Quần đều bị Lệnh Hồ Xung dùng Độc cô cửu kiếm đánh bại bằng việc tìm ra sơ hở của quá trình biến chiêu thức.
Một số chiêu thức trong Tịch tà kiếm pháp xuất hiện trong tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ: Tảo đãng quần ma, Lưu tinh phi trụy, Hoa khai kiến phật, Giang thượng lộng địch, Tử khí đông lai, Quần tà tịch địch và Phô quỳ quyết mục,..
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Jan 30, 2014 10:36 am

 Tịch Tà Kiếm Phổ là một bí kíp Kiếm thuật xuất hiện trong trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của nhà văn Kim Dung.
Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, mọi sự tranh đoạt giữa các phe phái đều bắt nguồn từ lời đồn đại về "72 đường kiếm 108 chiêu thức kỳ ảo của Tịch Tà Kiếm Pháp". Mà người duy nhất lúc bấy giờ sử dụng thành thục bộ kiếm pháp này chính là Lâm Viễn Đồ. Người đã sáng lập ra Phúc Uy Tiêu Cục trứ danh.
Tịch Tà Kiếm Phổ là một bí kíp vốn có chung một nguồn gốc với Quỳ Hoa Bảo Điển. Tương truyền đây là một bộ võ công do một vị Thái giám trong Hoàng cung sáng tạo ra (chính vì thế mà môn võ công này bắt buộc người luyện phải "Xuống Kiếm Tự Cung?". Về sau, Quỳ Hoa Bảo Điển lại truyền đến Thiếu Lâm ở Phúc Kiến. Trong một dịp đến Thiếu Lâm, hai tiền bối của Phái Hoa sơn là Mẫn Túc và Chu Tử Phong đã lén đã đến Tàng Kinh Các đọc Quỳ Hoa Bảo Điển và ghi chép lại ( sau đó "bản sao" của Quỳ Hoa Bảo Điển này đã bị Thập đại trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo tiến đánh Hoa Sơn cướp được và giao cho Nhậm Ngã Hành, nhưng Nhậm Ngã Hành không luyện môn võ này mà truyền lại cho Đông Phương Bất Bại).
Hồng Diệp Thiền Sư sau phát hiện việc trên và đoán biết Võ lâm nhất định sẽ xãy ra "sóng gió" nếu để Quỳ Hoa Bảo Điển lọt ra giang hồ. Chính vì vậy ông đã sai đệ tử tâm đắt nhất của mình Độ Nguyên Thiền Sư (tức Lâm Viễn Đồ) xuống khuyên can Mẫn Túc Và Chu Tử Phong trả lại bí kíp để tránh gây "tai hoạ", nhưng sau cùng ông lại bị thu hút với bộ võ công này, nên Độ Nguyên Thiền Sư đã liền chép lại (theo trí nhớ) lên tấm cà sa, rồi sau đó trốn ra khỏi Thiếu Lâm. Ông hoàn tục, lấy tên cũ là Lâm Viễn Đồ, ông đã phát triển Quỳ Hoa Bảo Điển thành 72 đường kiếm ảo diệu. Đồng thời đã đổi tên Quỳ Hoa Bảo Điển trở thành là Tịch Tà Kiếm Pháp, lập ra Phúc Uy Tiêu Cục. Ngay lập tức Tịch Tà Kiếm Pháp đả trở nên nổi tiếng Võ lâm, Lâm Viễn Đồ cũng trở thành kiếm thủ vô địch. Một trong những "bại tướng" của ông trong đó có Trương Thanh Tử, người đuợc xem là "thiên hạ đệ nhất kiếm pháp". Tuy nhiên vì là cùng một nguốn gốc với Quỳ Hoa Bảo Điển, nên để có thể luyện được Tịch Tà Kiếm Pháp! Lâm Viễn Đồ cũng đã phải tự "hoạn" mình, về sau khi Nhạc Bất Quần và hậu duệ duy nhất còn sót lại của mình Lâm Bình Chi dù đoạt được Tịch Tà Kiếm Phổ theo ý nguyện, nhưng đều đã phải "tự cung" để luyện đuợc Tịch Tà Kiếm Pháp.
Vì uy danh của Tịch Tà Kiếm Pháp mà năm xưa Lâm Viễn Đồ để lại. Về sau, Tịch Tà Kiếm Phổ đã trở thành nguyên nhân chính của các cuộc tranh chấp, chém giết lẫn nhau giữa các phe phái để giành Tịch Tà Kiếm Phổ. Trong số này có những nhân vật nổi tiếng như: Tã Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần, Mộc Cao Phong, Dư Thương Hải...vv. Việc Võ Lâm ra sức tranh đoạt Tịch Tà Kiếm Phổ cũng đã dẫn đến việc toàn thể người của Phúc Uy Tiêu Cục bị hoạ diệt môn (mà người duy nhất còn sống sót là Lâm Bình Chi). Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, ngoài Lâm Viễn Đồ thì chỉ có 2 người luyện thành thục bộ kiếm pháp này là Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi. ( Riêng Tả Lãnh Thiền thì đã bị Nhạc Bất Quần "đánh lừa" bằng Tịch Tà Kiếm Phồ giả, kết quả là y đã bị Nhạc Bất Quần đâm mù mắt).
Theo lời kể của Lâm Bình Chi cho vợ của mình là Nhạc Linh San thì "yếu quyết" để có thể luyện được Tịch Tà Kiếm Pháp là nằm ở tám chữ: "Xuống Kiếm Tự Cung - Xưng Hùng Thiên Hạ". Vì khi luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, nếu không "tự cung" thì lửa dục vọng sẽ thiêu đốt ruột gan người luyện, dẫn đến "tẩu hỏa nhập ma". Nhưng một khi đã luyện thành Tịch Tà Kiếm Pháp thì người sử dụng nó, sẽ có thể sở hữu một tốc độ xuất chiêu cực nhanh, uy lực cũng ghê gớm, tàn khốc. Tuy nhiên, ngay cả khi luyện được bộ kiếm pháp trứ danh này, nhưng sau cùng cả Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi đều bị Lệnh Hồ Xung dùng Độc Cô Cửu Kiếm đánh bại bằng việc tìm ra sơ hở trong chiêu thức của Tịch Tà Kiếm Pháp.

http://vi.wikipedia.org/.../T%E1%BB%8Bch_T%C3%A0_Ki%E1%BA...
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Wed Dec 02, 2015 1:27 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Wed Dec 02, 2015 1:36 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 12:53 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 12:59 am

Tản mạn võ lâm
5 Tháng 10 2012 · 
Tiếp theo tôi nói đến nhân vật Lệnh Hồ Xung trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung - Lệnh Hồ Xung và các mối quan hệ tình cảm với các nhân vật Nhạc Linh San, Nghi Lâm và Nhậm Doanh Doanh
Lệnh Hồ Xung là một cô nhi được phu phụ Nhạc Bất Quần là trưởng môn phái Hoa Sơn và Ninh Trung Tắc nhận nuôi, đối xử như con ruột. Lệnh Hồ Xung được truyền thụ võ công và trở thành đại đệ tử phái Hoa Sơn, cùng lớn lên với con gái của Nhạc Bất Quần là Nhạc Linh San. Cả hai là một đôi thanh mai trúc mã, tình cảm mọi người đều nhận ra tuy rằng chưa có lời hẹn ước nào cả. Hai người cùng nhau tập luyện " Xung Linh kiếm pháp ", Lệnh Hồ Xung rất chiều chuộng cô sư muội háo thắng này, có thể nói Nhạc Linh San là hình mẫu của một thiên kim tiểu thư con nhà võ. Nhưng mối tình của họ đã không có hậu khi Nhạc Bất Quần nguyên là một tên ngụy quân tử, hắn đã sắp xếp một âm mưu với tham vọng rất lớn từ nhiều năm trời. Để thực hiện âm mưu này Nhạc Bất Quần đã sử dụng cả con gái ruột của mình như một quân cờ để dụ Lâm Bình Chi nhằm chiếm đoạt Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm. Nhạc Bất Quần đã thu nhận Lâm Bình Chi làm đồ đệ với lời hứa giúp đỡ trả thù cho nhà họ Lâm. Và khi Nhạc Linh San gặp Lâm Bình Chi, nàng đã có cảm tình với Lâm Bình Chi và tình cảm với Lệnh Hồ Xung bắt đầu thay đổi. Sở dĩ Nhạc Linh San dù ban đầu yêu Lệnh Hồ Xung nhưng sau đó nhanh chóng yêu Lâm Bình Chi là do Lâm Bình Chi sau khi trải qua thảm kịch gia đình tan nát, tính cách thay đổi hẳn, trở nên hướng nội, thâm trầm, già trước tuổi, khác hẳn với một Lệnh Hồ Xung lãng mạn, "thiếu đứng đắn" ( điều này một phần là bản tính lãng tử và cách lấy lòng, muốn làm cho sư muội được vui vẻ của Lệnh Hồ Xung) ,... Chính tính cách đó thúc đẩy sự thay đổi cách nhìn của Nhạc Linh San, từ vai trò người chinh phục, người che chở, biến thành toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ. Sở dĩ như thế, nguyên nhân bên ngoài là Lâm Bình Chi muốn sớm báo thù rửa hận, chỉ chăm chăm học võ luyện công, luôn luôn học hỏi nàng, chứ không nghĩ ngợi gì khác. Nhưng càng như vậy càng kích thích ý muốn chinh phục của Nhạc Linh San, đồng thời cũng càng khiến nàng kinh ngạc phát hiện cái mới ở Lâm Bình Chi. Nguyên nhân sâu xa hơn, tính cách đó của Lâm Bình Chi vừa hay phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của Nhạc Linh San. Nói đơn giản, tính cách đó rất giống tính cách của Nhạc Bất Quần. Sau khi Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Bất Quần gán cho toàn bộ những tội xấu xa, Nhạc Linh San đã thực sự yêu Lâm Bình Chi và quyết giúp chàng tìm Tịch tà kiếm phổ, giúp chàng báo thù nhà. Và Nhạc Bất Quần đã khéo léo dàn dựng màn kịch gả con gái cho Lâm Bình Chi để hòng che mắt Lâm Bình Chi việc mình chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ. Sự bất hạnh đã đến với Nhạc Linh San khi Lâm Bình Chi đã khám phá ra âm mưu của Nhạc Bất Quần, cố công đoạt lại Tịch tà kiếm phổ, đồng thời "dẫn đao tự cung" - tự thiến mình để luyện Tịch tà kiếm pháp, khiến cho Nhạc Linh San cưới một anh chồng bạc hãnh, làm vợ mà không được hưởng niềm hạnh phúc chăn gối của vợ chồng, bên ngoài phải giả mặt hạnh phúc để yên lòng cha mẹ, bên trong thì trong lòng nổi sóng, bao nỗi băn khoăn về nguyên căn việc đó. Sau khi Nhạc Bất Quần giành chiến thắng trong đại hội hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái, Lâm Bình Chi thì thành công trong việc trả thù nhà bằng việc giết chết Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong) đồng thời cũng bị mù, Nhạc Linh San đã được Lâm Bình Chi cho biết toàn bộ sự thật về cha mình và chồng mình - những người đàn ông không đầy đủ. Dù rất đau lòng trước sự thực này, Nhạc Linh San vẫn hết lòng yêu Lâm Bình Chi và tình nguyện theo chàng. Lâm Bình Chi cũng nói rõ với Nhạc Linh San những âm mưu thâm độc của Nhạc Bất Quần nhằm chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm. Lâm Bình Chi cũng dự đoán được những thủ đoạn sắp tới của Nhạc Bất Quần khi biết Lâm Bình Chi đã đoạt lại và luyện được Tịch tà kiếm phổ. Nhạc Linh San muốn tìm nơi ẩn thân cùng Lâm Bình Chi nhưng Lâm Bình Chi lại toan tính đối phó với Nhạc Bất Quần bằng những thủ đoạn tàn độc khác. Nhạc Linh San rơi vào tình cảnh bất hạnh cùng cực vì không thể lựa chọn bỏ mặc cha hoặc bỏ mặc chồng. Bỏ mặc cha thì chồng hại cha, bỏ mặc chồng thì cha hại chồng. Nhạc Linh San cũng không thể theo cha mà cũng không thể theo chồngsau cùng quyết định xuống tóc đi tu đoạn tuyệt tất cả những khổ đau về gia đình, tình yêu. Sau khi nghe lời thuyết phục của Lao Đức Nặc liên kết với Tả Lãnh Thiền để đấu với Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi đã nhẫn tâm giết chết Nhạc Linh San. Trước khi chết, nàng trăng trối với Lệnh Hồ Xung nhờ chiếu cố và bảo vệ Lâm Bình Chi vì Lâm Bình Chi đã bị đui mù và trơ trọi. Lệnh Hồ Xung nhận lời và Nhạc Linh San yên lòng nhắm mắt.
Tôi đã phải đi sâu về cuộc tình của Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi để nói lên cảm nhận của tôi đối với Lệnh Hồ Xung, một mối tình thanh mai trúc mã, hết lòng thương yêu chiều chuộng nhưng có thể nói đã bị phản bội lại sự tin yêu. Lệnh Hồ Xung đã đau khổ biết chừng nào, trên mình mang tinh túy Độc Cô Cửu Kiếm nhưng chảng để mặc cho những tên vô danh đánh giữa phố chợ khi lưu lạc theo phái Hoa Sơn lánh nạn... Chắc hẳn mọi người có thể hiểu được khi con người ta mất đi phương huóng sống hay là một niềm tin để sống thì con người trở nên yếu đuối, không có ý thức tự bảo vệ mình. Bị người yêu thay lòng, bị sư phụ đổ oan, bị giang hồ cười chê, trên người cũng đang mang thương tích khó cứu chữa do Đào Cốc Lục Tiên mang lại. Thì sống chết há còn quan trọng với chàng lãng tử ! Nhưng đến lúc trước khi Nhạc Linh San qua đời, Lệnh Hồ Xung vẫn hết lòng quan tâm sư muội. Ở đây có thể dùng từ "trọn tình nghĩa" để diễn đạt được đầy đủ không ? Tôi nghĩ rằng vẫn chưa đủ. Tuy đoạn kết của tiểu thuyết Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh là một đôi, nhưng thật sự trong lòng Lệnh Hồ Xung ai mới ở vị trí cao nhất... Đó mãi là câu hỏi không có lời đáp chính xác bởi vì ngay chính Kim Dung xây dựng cốt truyện thì Lệnh Hồ Xung đã không có sự lựa chọn này. Đơn giản chữ "duyên" đã quyết định Nhạc Linh San như mối tình đầu vừa ngọt ngào vừa đắng cay, còn với Nhậm Doanh Doanh là mối tình hạnh phúc trăm năm.
Nghi Lâm là một ni cô tu hành, đệ tử của Định Dật sư thái của phái Hằng Sơn , nhưng có dáng vẻ rất kiều diễm. Cô là người tạo ra một mối tình câm lặng đặc biệt với Lệnh Hồ Xung. Nghi Lâm là một người con gái xinh đẹp, kiều diễm với đôi mắt trong sáng và những bi kịch của cô cũng đến từ chính vẻ đẹp này. Nàng có cha là một hòa thượng (pháp danh là Bất Giới), mẹ là một ni cô (không rõ tên thật, tên thường gọi là Á bà bà). Theo lời kể của Bất Giới thì trước ông ta là một đồ tể. Ông gặp mẹ của Nghi Lâm, lúc đó bà là một ni cô, và đã ngay lập tức đem lòng yêu ni cô này. Sau nhiều lần theo đuổi, ni cô này vẫn từ chối tình yêu của ông vì cho rằng Bồ Tát sẽ trừng phạt, đày bà xuống 18 tầng địa ngục nếu phá giới. Và thế là Bất Giới đã tình nguyện xuất gia làm hòa thượng để được cưới ni cô, với quan điểm: nếu thế thì ông sẽ cùng với bà gánh chịu hình phạt của Bồ Tát (vì ông cũng là đệ tử nhà Phật). Kết quả của tình yêu này là Nghi Lâm. Hai vợ chồng Bất Giới vừa tu hành, vừa sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng trớ trêu thay, bà vợ ni cô của Bất Giới lại là một người có máu ghen đặc biệt. Khi nhìn thấy chồng mình đang ôm con gái nói chuyện với một người phụ nữ khác (suy luận theo lời kể của Bất Giới thì chính là Ninh Trung Tắc, vợ của Nhạc Bất Quần, sư mẫu của Lệnh Hồ Xung), bà đã ngay lập tức bỏ chồng và con gái nhỏ đi biệt tích, chỉ để lại một dòng chữ Đây là kẻ tham dâm hiếu sắc, vô tình bạc nghĩa nhất thiên hạ. Bất Giới đã gửi con gái ở Hằng Sơn, lang thang khắp nơi tìm vợ nhưng vô vọng. Sau này, nhờ Lệnh Hồ Xung giúp đỡ, hai vợ chồng ông đã được đoàn tụ. Chính vì được gửi ở Hằng Sơn nên Nghi Lâm đã vô tình theo con đường của cha mẹ - trở thành một đệ tử Phật gia.
Trong một lần xuống núi Hành Sơn (dự lễ từ giã giang hồ của Lưu Chính Phong), Nghi Lâm bị Điền Bá Quang, kẻ được mệnh danh là Hái hoa dâm tặc, bắt định hãm hiếp. Khi Điền Bá Quang mang Nghi Lâm vào hang núi định giở ý đồ đồi bại thì Lệnh Hồ Xung xuất hiện, xả thân mình cứu cô. Lệnh Hồ Xung đã dùng mưu trí thắng cuộc Điền Bá Quang để hắn buông tha Nghi Lâm, đồng thời phải chịu nhận Nghi Lâm làm sư phụ. Nhưng cũng vì thế mà Lệnh Hồ Xung bị thương nặng và bị La Nhân Kiệt ám hại. Nghi Lâm tưởng Lệnh Hồ Xung đã chết khi bị hai ông cháu Khúc Dương, Khúc Yên Phi cướp mất xác. Sau tai nạn này, Nghi Lâm đã thầm yêu Lệnh Hồ Xung, thậm chí còn khóc vì ghen khi nghe Lệnh Hồ Xung kể về mối tình với tiểu sư muội của mình. Nghi Lâm đã tương tư Lệnh Hồ Xung đến mức héo hon sầu muộn, nhưng lại luôn cầu chúc cho tình yêu của người sư huynh này. Nghi Lâm không chỉ yêu mà còn tỏ ra là một người thấu hiểu nỗi lòng, bản tính và ước muốn của Lệnh Hồ Xung. Đồng thời cũng là người luôn ủng hộ, tin tưởng mọi hành động, ứng xử của Lệnh Hồ Xung. Ngay cả khi Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Bất Quần vu oan, mang tiếng xấu ở khắp bạn hữu giang hồ thì cô vẫn luôn tin vào gã sư huynh trong sáng này, và luôn cầu Bồ Tát phù hộ cho chàng.
Nghi Lâm còn dành cho Lệnh Hồ Xung một sự quan tâm thầm lặng như một người vợ luôn dõi theo từng bước chân của chồng mình. Đoạn mô tả cuộc tỷ đấu đoạt chức Minh chủ Ngũ Nhạc Phái thể hiện rất rõ mối quan tâm thầm lặng này của Nghi Lâm:
"Lúc này trên đỉnh núi Tung Sơn mấy ngàn người đều chăm chú theo dõi cuộc tỷ võ trên Phong thiền đài. Chỉ có cặp mắt của Nghi Lâm là thủy chung vẫn dán chặt vào Lệnh Hồ Xung ngoài ra nàng chẳng quan tâm đến chuyện chi hết".
Có như vậy nên khi đó lúc Lệnh Hồ Xung đột nhiên đứng dậy thì "một cánh tay mềm mại nhỏ bé đưa ra đỡ dưới nách chàng mà chàng cũng không hay biết" và "cả cặp mắt dịu dàng ngó thẳng vào mặt chàng, chàng cũng chẳng nhìn thấy". Sau này, khi biết về tình yêu giữa Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh, cô cũng vẫn hết lòng ủng hộ họ dù trong lòng đầy đau khổ. Chứng kiến con mình héo hon sầu muộn vì tương tư, Bất Giới hòa thượng đã không ngần ngại yêu cầu hết Điền Bá Quang đến Đào cốc lục tiên đi tìm Lệnh Hồ Xung về. Thậm chí xuất lực tự thân cùng Nghi Lâm đi tìm Lệnh Hồ Xung. Những hành động này vô tình khởi tạo ra biết bao sóng gió cho Lệnh Hồ Xung.
Khi Lệnh Hồ Xung trở thành chưởng môn phái Hằng Sơn, Nghi Lâm càng bị lún sâu vào tương tư trong mối tình câm lặng không thể nói lên lời. Cô đã đêm đêm tâm sự với Á bà bà (người đàn bà câm điếc) quét chùa trên chùa Huyền Không về mối tình của cô, về những ước mong cho Lệnh Hồ Xung. Thực ra, người này chính là mẹ của Nghi Lâm, giả làm người câm điếc để tránh Bất Giới. Sau này, khi Nghi Lâm giết Nhạc Bất Quần - kẻ đã ám hại các vị chưởng môn của Hằng Sơn là Định Dật và Định Nhàn, đồng môn và Lệnh Hồ Xung đã tôn cô làm chưởng môn. Nhưng Nghi Lâm đã nhất quyết từ chối, nhường ngôi vị cho Nghi Thanh, còn mình thì nhất tâm kinh sách, ngày ngày cầu nguyện cho vợ chồng Lệnh Hồ Xung - Nhậm Doanh Doanh, sống trong mối tình câm lặng của mình. Mối tình của Nghi Lâm là mối tình một chiều không cầu Lệnh Hồ Xung đáp lại, chỉ mong những điều tốt đẹp sẽ đến với người mình yêu. Những mong muốn của Nghi Lâm hướng trực tiếp vào Lệnh Hồ Xung. Cầu mong những điều tốt đẹp đến với chàng, mong chàng một đời tiêu dao nhàn nhã, không bị điều gì ràng buộc và ngay cả có kết hôn với Nhậm Doanh Doanh rồi cũng vẫn mong Doanh Doanh đừng câu thúc Lệnh Hồ Xung. Đem tâm lý người thường xem xét tình yêu của Nghi Lâm thì không ai hiểu được. Như Nghi Lâm đã từng tâm sự với Á bà bà:
"Gia gia không hiểu lòng tiểu ni! Các vị sư tỷ Nghi Hòa, Nghi Thanh cũng đều không hiểu lòng tiểu ni!".
Đoạn cuối truyện, Nghi Lâm đã nói với Á bà bà về tình yêu của mình:
"Bà bà ơi! Bà bà không hiểu lòng dạ tiểu ni. Hễ Lệnh Hồ đại ca được sung sướng là tiểu ni vui lòng".

Điều đầu tiên mà có lẽ một số người nghĩ đến đó là một ni cô sao lại nảy sinh tình cảm nam nữ được. Tôi cho rằng chắc nếu ai ngẫm nghĩ đối chút sẽ thấy cuộc đời Nghi Lâm đã được sắp đặt từ nhỏ ở cửa chùa nên việc thành một ni cô là lẽ dĩ nhiên. Và đến tuổi trưởng thành khi gặp một nam nhân xả thân cứu mình, nghĩa cử đó đã làm lay động trái tim của cô. Tình cảm cô dành cho Lệnh Hồ Xung tuyệt đối không ít hơn Doanh Doanh, trực giác của tôi cảm thấy như thế nhưng cũng là chữ "duyên" đã làm nên một mối tình đơn phương. Cô chỉ có thể cầu nguyện bình an cho Lệnh Hồ Xung mà thôi. Nếu như cô có thể hi sinh mình để cứu giúp Lệnh Hồ Xung thì cô vẫn sẽ làm như Doanh Doanh. Và thêm một lần nếu như nữa : nếu như Lệnh Hồ Xung biết được mối thâm tình này thì chàng sẽ chọn ai ? Một tình cảm chân thành, cảm giác thương yêu, lo lắng, và chút hờn ghen thật dễ làm động lòng bất cứ ai !
Nhậm Doanh Doanh là con gái của giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành, được người trong giáo phái này kính trọng gọi là Thánh cô. Nhậm Doanh Doanh là con gái duy nhất của Nhậm Ngã Hành (không ai rõ mẹ cô là ai). Nhậm Ngã Hành vì mải mê luyện hấp tinh đại pháp nên bị Đông phương Bất bại lén ám toán, giam giữ dưới hắc lao dưới Tây Hồ, khi đó cô còn nhỏ nên đã không biết rõ câu chuyện. Để che mắt giáo chúng, Đông phương Bất bại đã phong cho Doanh Doanh chức vụ cao của Nhật Nguyệt thần giáo. Vì Doanh Doanh đối xử rất tốt với giáo chúng bên dưới, luôn cứu giúp họ (đặc biệt trong việc cầu xin Đông phương Bất bại cấp cho họ thuốc giải (Tam thi não thần đan) nên được các kì nhân dị sĩ Ma giáo đặc biệt kính trọng, gọi là Thánh cô. Nhậm Doanh Doanh có võ nghệ cao cường, đặc biệt giỏi âm nhạc. Khi cô cùng với Lục trúc ông trú ẩn ở Lạc Dương, cô đã vô tình quen với Lệnh Hồ Xung nhờ tài nghệ âm nhạc và được chàng tặng khúc phổ Tiếu ngạo giang hồ. Vì Lục trúc ông gọi Doanh Doanh là cô cô (sau này cô giải thích là do cha cô là Nhậm Ngã Hành là sư thúc của cha Lục trúc ông) nên khiến cho Lệnh Hồ Xung nhầm tưởng cô là một bà lão. Khi hiểu cảnh ngộ và tâm sự trong lòng Lệnh Hồ Xung, cô đã thầm yêu chàng, và ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ của mình tìm cách cứu giúp và bảo vệ chàng. Cũng qua Doanh Doanh, các kì nhân dị sĩ Ma giáo đã kết bạn với Lệnh Hồ Xung và cực kỳ hâm mộ chàng.
Khi gặp nhau ở Lạc Dương, Doanh Doanh đã dùng đàn cầm chơi bản Thanh Tâm Phổ Thiện Chú giúp cho Lệnh Hồ Xung trị nội thương, sau đó dạy cho Lệnh Hồ Xung chơi đàn khi chàng đường đột thỉnh cầu. Trong thời gian học đàn này, Lệnh Hồ Xung vô tình thổ lộ tâm sự thầm kín về tình yêu với sư muội Nhạc Linh San và những bi kịch vừa xảy ra với chàng. Doanh Doanh nảy sinh tình cảm với Lệnh Hồ Xung từ đó và thầm ước mong cùng chàng cầm tiêu hợp tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ như lúc mới học đàn Lệnh Hồ Xung vô tình nói ra ý định này. Thế rồi sau đó Lệnh Hồ Xung lang thang giang hồ với tấm thân bệnh tật không ai có thể cứu được kể cả danh y lúc ấy là Bình Nhứt Chỉ, cô đã âm thầm theo dõi để giúp đỡ để rồi đến lúc khẩn cấp không thể trù trừ cô tình nguyện chịu tội trên Thiếu lâm tự để đánh đổi việc Thiếu lâm tự đem Dịch cân kinh cứu Lệnh Hồ Xung (trước đó, Doanh Doanh đã giết chết một số nhân vật Thiếu lâm tự). Việc này đã khiến Lệnh Hồ Xung xúc động, tan biến mối tương tư với Nhạc Linh San để đến với Doanh Doanh khi biết cô đối với mình ra sao (nhờ Mạc Đại tiên sinh cho chàng biết sự thật). Và sau đó, cả hai đã đến với nhau, và tình yêu nảy nở. Doanh Doanh đã hết lòng giúp Lệnh Hồ Xung xây dựng vị trí ở Ngũ nhạc kiếm phái, lại ra sức bảo vệ chàng trước sức ép của Nhậm Ngã Hành. Đoạn kết câu chuyện, Nhậm Ngã Hành chết đột ngột, Doanh Doanh lên làm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo đã hóa giải toàn bộ ân oán của giáo phái này với giang hồ, thông qua việc lên Hằng Sơn xin lỗi các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, sau đó cùng Lệnh Hồ Xung kết hôn và đi ngao du giang hồ, cùng nhau hợp tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ.

Có lẽ trong tình yêu để có những bài hát hay, những gì đi vào lòng người, để lại ấn tượng cho người ta thì thường là phát xuất từ những mối tình dang dở, những bi kịch hay là những hi sinh trong tình yêu. Ở đây mối tình giữa Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh tôi nghĩ từ "toàn tâm toàn ý" đã diễn tả được trọn vẹn. Cũng như Nghi Lâm, duyên phận trên chốn giang hồ đã đưa đẩy cô gặp gỡ và nảy sinh tình cảm với Lệnh Hồ Xung. Cô đã hi sinh thật nhiều cho tình yêu này và những gì cô làm đã cảm động được trái tim nhuốm đau khổ của Lệnh Hồ Xung, khiến cho nó có một sắc màu mới, một sức sống mới. Khác với Nghi Lâm ở chỗ những việc cô làm có tính thiết thực hơn cũng bởi vì địa vị và bản lĩnh của cô có được. Lẽ dĩ nhiên cô xứng đôi với Lệnh Hồ Xung hơn cả, và đó cũng là cái kết có hậu của tiểu thuyết với sự thừa kế bản cầm tiêu hợp khúc của cô với Lệnh Hồ Xung. Riêng tôi vẫn cảm khái hơn cho Nghi Lâm và một chút tiếc nuối cho cô. Còn các bạn nghĩ như tôi không ?
Sau đây là một bản nhạc tình huống mà ta thường nghe được khi hoạt cảnh gặp gỡ các nhân vật nữ kiều diễm. Nghe đoạn nhạc này, lòng tôi thấy trầm lặng và thoải mái hơn rất nhiều. Xin chia sẻ đến các bạn !


https://www.facebook.com/TanManVoLam/posts/287643734679838
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 1:06 am

(Vietkiemhiep) -

Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu giờ nào cũng vậy
Rất đậm đà mà cũng rất đắng cay”.

Vẫn biết tình đầu là sâu đậm, vẫn biết khi đã từng yêu một người thì sẽ mãi không quên, vậy mà sao khi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, được chứng kiến cuộc tình tay ba của Nhạc Linh San-Lệnh Hồ Xung-Nhậm Doanh Doanh tôi vẫn rất khó khăn để có thể thông cảm cho LHX (Lệnh Hồ Xung).

Lệnh Hồ Xung yêu ai? Câu trả lời này liệu ai có thể trả lời một cách chính xác được. Người đọc nhiều khi cảm thấy vô cùng khó chịu khi LHX đã có Doanh Doanh bên cạnh mà mỗi khi thấy Nhạc Linh San là tâm thần lại mê mẩn. Có thể thông cảm cho anh không, đứa bé mồ côi cha mẹ được sư phụ sư mẫu đưa về nuôi dưỡng khi mới 12 tuổi. Ở đó chàng gặp cô tiểu sư muội xinh đẹp, hai người bên nhau suốt thời thơ ấu, quãng đời đẹp nhất của cả hai. Lớn lên, đứa bé ấy yêu tiểu sư muội, tiểu sư muội cũng gắn bó, yêu thương hắn. Đã bao giờ cô bé ấy yêu đại sư ca của mình chưa? Chỉ có cô bé ấy là trả lời được câu hỏi ấy.

Rồi bi kịch của họ cũng đã tới , ngày định mệnh của phái Thanh Thành, của Nhạc Bất Quần và của Mộc Cao Phong, họ tranh giành một thứ không thuộc về mình: Tịch tà kiếm phổ. Nhưng cả ba người không thể ngờ sự tranh đoạt của họ trên giang hồ, hệ quả mà họ để lại lại là một mối tình bi kịch đến như thế, bất hạnh đến như thế! Vẫn ước sao Linh San đừng tới Phúc Kiến, đừng gặp Lâm Bình Chi để rồi xảy ra cái ngày nàng ruồng bỏ Lệnh Hồ Xung. Suốt cả chiều dài tác phẩm Tiếu Ngạo giang hồ, hình ảnh khiến tôi xốn xang nhất là chi tiết Nhạc Linh San bỏ Lệnh Hồ Xung lại một mình trên đỉnh Ngọc Nữ, nàng đi xuống núi vừa đi vừa hát bài dân ca Phúc Kiến “Chị em lên núi hái chè”- Và tôi biết đó là bước ngoặt đánh dấu cho một hành trình thống khổ của người thiếu hiệp lãng tử đáng thương ấy.

Cái ngày Nhạc Linh San chết dưới mũi kiếm của Lâm Bình Chi, nàng có hối tiếc không? Vũ Đức Sao Biển nói nàng hối tiếc, nhưng tôi không nghĩ vậy “Khi yêu đừng bao giờ nói hai chữ hối tiếc”. Tình yêu mà NLS dành cho LBC mới là tình yêu thật sự, là tình đầu của nàng. Còn tình cảm mà NLS dành cho LHX thì chưa phải là tình yêu, nó chỉ là tình cảm bất chợt của người thiếu nữ đối với người con trai đã bên mình suốt thời thơ ấu.

Có thể trách Nhạc Linh San nhưng sao vẫn nghẹn lòng khi chứng kiến cái chết của nàng, khi LHX và Doanh Doanh quay lại Hoa Sơn, người đọc cảm thấy thương tiếc cho những giờ phút đẹp mà cả hai đã có. Hai đứa trẻ quấn quýt bên sư phụ, sư mẫu, bên người sư phụ tuy nghiêm khắc mà yêu thương hai đứa, chưa bị danh vọng giang hồ làm mờ mắt. Nhưng không thể quay lại ngày xưa, cuộc đời khiến tất cả thay đổi.

Có trách được Lệnh Hồ Xung không, riêng tôi thì không dám trách.

“Đem người yêu đến nhà người yêu cũ
Vào một buổi mưa ban trưa
Mảnh hồn ta như chia thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ và nửa ngày xưa”.



TIẾU NGẠO GIANG HỒ LenhhoxungNhalinhsan



Còn LHX, chàng yêu ai thật sự? Rất may cuối tác phẩm ta đã tìm ra được, người mà chàng yêu thương là Nhậm Doanh Doanh, tình đầu có thể đẹp nhưng tình cuối lại là tình vĩnh cửu. Cuối cùng thì LHX đã tìm được người con gái xứng đáng với mình. LHX luôn luôn là nhân vật của Kim Dung được yêu mến thứ nhì (sau Kiều Phong), bởi tuy bên ngoài chàng là một tên miệng trơn như bôi mỡ, cái tính ngang tàng, không nghiêm túc nhưng hành động của chàng anh hùng hơn tất cả những anh hùng khác, quang minh chính đại hơn tất cả, không van xin, không quỵ luỵ, có thể bị oan, có thể biết sẽ bị chê cười nhưng chưa bao giờ chàng làm những việc hổ thẹn với lương tâm mình. Chàng được yêu thích là vì thế! Doanh Doanh quá hoàn hảo, quá thông minh, quá tinh tế nên đã giữ được báu vật của mình, một viên ngọc trong đá mà Thánh Cô đã tìm ra được dưới thân xác của một tên lãng tử bệnh tật, ốm yếu và rách nát giữa rừng trúc thành Lạc Dương. Cái chi tiết cảm động nhất của TNGH mà tôi được đọc không phải là hình ảnh cái chết của Nhạc Linh San, của người sư mẫu bất hạnh mà là hình ảnh LHX và NDD ở trong động, bị Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi hãm hại. Khi cả hai lạc nhau, LHX vừa khóc lóc, vừa kêu gào gọi tên Doanh Doanh để tìm nàng, một người như chàng mà lúc ấy đã sẵn sàng giết hết tất cả những người trong động để tìm cho được người con gái ấy.

Giấc mơ mà LHX tỉnh dậy sau giấc ngủ dài là hình ảnh Thánh Cô cầm xâu ếch nướng vừa cười vừa bảo với chàng “Ngươi quên ta rồi phải không?”… mãi mãi LHX không quên được Doanh Doanh, bởi họ cuối cùng cũng được bên nhau để cất cao khúc ca Tiếu Ngạo- khúc ca đẹp nhất.



http://vietkiemhiep.blogspot.com/2013/10/lenh-ho-xung-nhac-linh-san-cho-bi-kich.html
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 1:12 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 1:13 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 1:14 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Thu Dec 03, 2015 1:17 am

phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Wed Dec 09, 2015 3:00 am

Hồi 159: Nhậm Tiểu Thư Kể Lể Khúc Nôi
Tiếu Ngạo Giang Hồ
Trọn bộ 225 Hồi
Tác giả Kim Dung
Khi đó Nhạc Bất Quần liền đem sự tích Tiêu Sử cưỡi rồng thuật cho Lệnh Hồ Xung nghe. Lão đã nói:
- Về đời Xuân Thu, Tần Mục Công có nàng công chúa tên là Lộng Ngọc, ham mê thổi tiêu. Bỗng một chàng thanh niên tên là Tiêu Sử cưỡi rồng bay đến. Kỹ thuật thổi tiêu của nước Tần chàng đã tinh diệu đến độ nhân thần. Lộng Ngọc được Tiêu Sử dạy nàng thổi tiêu. Tần Mục công liền hứa gả công chúa cho chàng làm vợ. Sau hai vợ chồng công chúa song song bay lên cõi tiên. Vì thế mà thành một thiên cổ điển kêu bằng "Khoái tế thừa long".
Nhạc Bất Quần lại nói tiếp:
- Tiêu Sử đã là người tiên lại vào làm phò mã nước Tần tức là có đủ tư cách phú quý và tiên khí. Lúc sử chiêu này cần phải người có đủ phú quý cách và tiên khí. Còn ngươi thi triển chiêu này thì tuy có đủ lộ số nhưng chưa hết vẻ quê mùa và tư cách con người lãng tử. Thế thì... thế thì... nó không phải là "Tiêu Sử thừa long" mà là... mà là...
Nhạc Linh San lúc đó đứng ở bên nói tiếp:
- Mà là "Chu Hợi đồ cẩu".
Ba người cùng cười ồ.
Lệnh Hồ Xung nhớ rõ điển cố này, khi chàng nghe Nhạc Bất Quần nói đến chuyện Tần Mục Công hứa gả công chúa cho Tiêu Sử làm vợ, thì trống ngực đánh thình thình. Chàng cúi đầu xuống, không dám nhìn sư phụ, mà cũng không dám liếc tiểu sư muội.
Chiêu "Tiêu Sử thừa long" sau chàng học mãi không được. Còn mỗi khi luyện tới chiêu "Ngọc Nữ kiếm thập cửu thức" là chàng nhớ tới tích cũ "Thừa long khoái tế" và nghĩ thầm:
- Tiêu Sử cùng Lộng Ngọc cưỡi rồng bay lên trời thì tiêu giao sung sướng biết chừng nào. Thực ra chả cần phải lên tiên mà vợ chồng cứ ở nhân gian thổi tiêu xướng họa thì nỗi khoái lạc cũng chẳng kém gì lên tiên.
Lúc này Nhạc Bất Quần lại thi triển chiêu số "Tiêu Sử thừa long" .
Lệnh Hồ Xung ruột rối tơ vò vung kiếm lên gạt, chàng tự hỏi:
- Sao sư phụ lại sử chiêu này? Phải chăng lão gia muốn cho mình rối loạn thần trí để thừa cơ giết mình?
Nhạc Bất Quần sử xong chiêu "Tiêu Sử thừa long" lại thi triển "Xung Linh kiếm pháp". Tiếp theo lão sử chiêu "Lãng tử hồi đầu" rồi đến chiêu "Thương tùng nghênh khách".
Ðoạn lão trở lại ba chiêu "Xung Linh kiếm pháp" tiếp theo chiêu "Tiêu Sử thừa long".
Những tay cao thủ tỷ võ thì dù có sử đến hàng ngàn chiêu thức cũng không bao giờ trở lại lần thứ hai. Vì lẽ chiêu nào đã bị đối phương hóa giải thì có lộn trở lại cũng bằng vô dụng. Có khi đối phương thuộc kỹ chiêu thức của mình mà nhân chỗ sơ hở để phản kích.
Lúc này Nhạc Bất Quần sử mấy chiêu đến lần thứ hai khiến người bàng quang rất đỗi nghi ngờ không sao hiểu được. Cả người tâm tư minh mẫn cũng chỉ đoán ra lão có thâm ý gì khác, nhưng không sao đoán được chỗ dụng ý của lão.
Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ sử hai lần mấy chiêu kiếm pháp này đến chiêu "Tiêu Sử thừa long" chàng chưa có ý thức gì, nhưng tới khi lão trở lại ba chiêu "Xung Linh kiếm pháp" thì trong đầu óc chàng lóe lên một tia sáng.
Chàng tỉnh ngộ tự nhủ:
- Té ra sư phụ dùng kiếm pháp để thức tỉnh mình. Chỉ cần mình bỏ tà theo chính như kẻ lãng tử hồi đầu là có thể trở về làm môn hạ phái Hoa Sơn.
Nguyên trên núi Hoa Sơn có mấy cây cổ tùng cành lá xòe xuống dưới tựa hồ giang tay ra để đón khách lên núi kêu bằng "Thương tùng nghinh khách". Ðó là theo hình dạng biến hóa của mấy cây cổ tùng mà ra.
Trong thiên hạ thiếu gì danh sơn, nhưng không trái núi nào lại có những cây tùng cảnh tượng giống như vậy. Vì thế mà "Thương tùng nghênh khách" là một chiêu riêng biệt của phái Hoa Sơn.
Lệnh Hồ Xung tự nhủ:
- Theo ý sư phụ thì ta mà trở về phái Hoa Sơn, chẳng những được bạn đồng môn hoan nghênh mà cả mấy cây tùng cũng tiếp đón ta một cách nồng nhiệt.
Rồi chàng nghĩ tiếp:
- Sư phụ còn muốn nói lên khi ta trở lại môn hạ phái Hoa Sơn, lão nhân gia... sẽ đem tiểu sư muội gả cho ta làm vợ. Lão nhân gia sử chiêu "Xung Linh kiếm pháp" đã nói lên ý kiến đó một cách rõ ràng mà ta hồ đồ không hiểu nên người phải sử chiêu "Lộng Ngọc suy tiêu" và chiêu "Tiêu Sử thừa long".
Trở về môn hạ phái Hoa Sơn và lấy Nhạc Linh San làm vợ là hai nguyện vọng lớn nhất trong thâm tâm chàng. Thế mà đột nhiên sư phụ chàng đem hai việc đó, tỏ lòng ưng thuận trước những tay cao thủ khắp thiên hạ là một điều không bao giờ chàng nghĩ tới. Tuy Nhạc Bất Quần không nói ra miệng nhưng mấy chiêu kiếm pháp đã chứng minh một cách rất rõ ràng.
Lệnh Hồ Xung vốn biết sư phụ coi lời hứa trọng hơn ngàn vàng, không bao giờ lão còn hối hận. Lão đã ưng thuận cho chàng trở về môn hộ lại hứa hẹn gả con gái cho chàng làm vợ thì sự hứa hẹn coi nặng bằng non, nhất định lão làm cho bằng được.
Lệnh Hồ Xung có ý nghĩ như vậy nên nỗi vui mừng chất đầy trong dạ.
Dĩ nhiên chàng biết Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San đã có một tình yêu rất tha thiết. Mặt khác Nhạc Linh San đối với chàng chẳng những không yêu mà còn căm hận nữa là khác. Nhưng việc hôn nhân của đôi bên trai gái hoàn toàn phải tùy theo mệnh lệnh của song thân. Người con gái chẳng bao giờ được tự chủ. Luật lệ đó đã có từ ngàn xưa.
Nhạc Bất Quần đã định bụng gả con gái cho Lệnh Hồ Xung thì dĩ nhiên Nhạc Linh San chẳng có cách nào phản kháng được.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Ta được trở về làm môn hạ phái Hoa Sơn đã là cảm ơn trời Phật lắm rồi, nếu lại được cùng tiểu sư muội bén duyên cầm sắt thì nỗi mừng biết lấy chi cân? Tiểu sư muội ban đầu tất chẳng vui lòng, nhưng ta thuận theo nàng trên mọi trường hợp thì lâu ngày tất nàng phải cảm động tấc dạ chí thành của ta mà dần dần hồi tâm chuyển ý.
Lệnh Hồ Xung mừng quá, nét mặt hớn hở tươi cười.
Nhạc Bất Quần lại ra một chiêu "lãng tử hồi đầu", một chiêu "thương tùng nghinh khách", hai chiêu này cứ liên miên bất tuyệt.
Kiếm chiêu mỗi lúc một thêm cấp bách tựa hồ không nhẫn nại được nữa.
Lệnh Hồ Xung chợt tỉnh ngộ nghĩ thầm:
- Sư phụ kêu ta bằng chiêu "Lãng tử hồi đầu" dĩ nhiên khẩu huyết vô bằng mà bảo ta bỏ kiếm chịu thua mới cho ta trở lại làm môn hạ. Ta trở về phái Hoa Sơn lại được hòa duyên cùng tiểu sư muội. Ðời người đến thế thì thôi còn mong gì hơn nữa? Nhưng còn Doanh Doanh, Nhậm giáo chủ và Hướng đại ca tình trạng sẽ ra sao? Ta mà thua cuộc tỷ đấu này là ba người đó phải ở lại chùa Thiếu Lâm, không chừng còn bị họa sát nhân. Ta chỉ nghĩ đến cuộc mưu đồ vui sướng lấy thân mình mà phụ người như vậy thì còn mặt mũi nào nữa không?
Chàng nghĩ tới đây bất giác sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt. Mắt chàng đâm ra hồ đồ.
Bỗng thấy thanh trường kiếm của Nhạc Bất Quần quát ngang tới chỉ còn cách miệng chàng chừng nửa thước rồi phóng thẳng vào trước ngực chàng. Ðó chính là "Lộng Ngọc suy tiêu".
Lệnh Hồ Xung động tâm tự nhủ:
- Khi ta mới biết Doanh Doanh đã được nàng dạy đánh đàn. Nàng rất ưa thích cuộc cầm tiêu hợp tấu khúc "Tiếu Ngạo giang hồ". Sau nàng lại truyền tuyệt kỹ đánh đàn cho ta, dạy ta gẩy khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" giả tỷ ngày sau ta học được tấu cầm để cùng nàng hợp tấu khúc "Tiếu ngạo giang hồ" thì khi đó tất nàng thổi tiêu chứ còn ai? Tiểu sư muội đối với ta ít tình quyến luyến mà ta nhớ nàng không lúc nào khuây. Còn đối với Doanh Doanh, nàng đã vì ta mà can tâm hy sinh cả tính mạng sao ta lại ruồng bỏ nàng được? Những kẻ bạc nghĩa phụ tình trong thiên hạ như vậy còn ai hơn được Lệnh Hồ Xung này nữa?
Sau một lúc chàng đi tới quyết định:
- Bất luận thế nào ta cũng không thể vô tình bạc nghĩa với Doanh Doanh.
Ðột nhiên đầu óc chàng ngất đi. Bỗng nghe đánh choang một tiếng.
Một thanh trường kiếm rớt xuống đất.
Mọi người bàng quang la lên:
- Úi chao!
Lệnh Hồ Xung loạng choạng người đi. Chàng dương mắt lên nhìn thì thấy Nhạc Bất Quần nhảy lùi lại phía sau. Mặt lão đầy vẻ căm hận. Cổ tay phải máu tươi ứa ra nhỏ xuống.
Lệnh Hồ Xung coi lại thanh trường kiếm của mình thì mũi kiếm có máu tươi nhỏ giọt. Chàng giật mình kinh hãi nhớ ra vừa rồi trong lúc tâm thần hỗn loạn, chàng tiện tay gạt kiếm chiêu của Nhạc Bất Quần đánh tới, không hiểu sao chàng lại sử một chiêu trong Ðộc cô cửu kiếm đâm trúng vào cổ tay Nhạc Bất Quần.
Chàng vội liệng trường kiếm đi quỳ mọp ngay xuống đất nói:
- Sư phụ! Ðệ tử tội đáng muôn thác.
Nhạc Bất Quần vung cước lên đá trúng ngực Lệnh Hồ Xung.
Phát đá này lợi hại vô cùng!
Người Lệnh Hồ Xung bắn lên không, miệng hộc máu tươi như suối. Mắt chàng tối sầm lại, chàng ngất đi chết đứng như Từ Hải. Tai chàng văng vẳng nghe đánh huỵch một tiếng té lăn ra mà không cảm thấy đau đớn gì cả. Chàng đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Không hiểu thời gian đã trôi bao lâu, Lệnh Hồ Xung dần dần cảm thấy thân mình lạnh buốt liền từ từ mở mắt ra thì thấy ánh lửa sáng rực liền nhắm mắt lại.
Bỗng nghe Doanh Doanh mừng rỡ reo lên:
- Gia gia! Y... y tỉnh lại rồi.
Nhưng Lệnh Hồ Xung không nghe thấy tiếng Nhậm Ngã Hành đáp chàng lại mở mắt ra.
Cặp mắt trong sáng của Doanh Doanh đang chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung. Mặt nàng lộ vẻ vui mừng hớn hở.
Lệnh Hồ Xung muốn ngồi dậy thì Doanh Doanh xua tay nói:
- Lệnh Hồ ca ca hãy nằm nghỉ một lúc nữa đã!
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn xung quanh thì ra mình đang nằm ở trong một sơn động. Ngoài động đốt một đống lửa lớn.
Chàng chợt nhớ tới bị sư phụ đá một cước, liền hỏi:
- Sư phụ cùng sư nương ta đâu rồi?
Doanh Doanh đáp:
- Ca ca còn kêu lão bằng sư phụ ư? Trong thiên hạ sao lại có hạng sư phụ mặt dầy đến thế được? Ca ca nhường nhịn lão hoài mà lão không biết điều hạ đài cho xong, lại còn đem lòng độc ác đá ca ca một cước, phải làm cho lão gẫy xương chân, ca ca mới sống được.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:
- Sư phụ ta gẫy chân rồi ư?
Doanh Doanh mỉm cười đáp:
- Không đánh cho lão chết là lịch sự lắm rồi. Gia gia bảo Hấp tinh đại pháp của ca ca chưa sử dụng đúng phép, nếu không thì làm gì đến bị thương.
Lệnh Hồ Xung miệng không ngớt lảm nhảm:
- Ta đâm trúng vào cổ tay sư phụ lại chấn động cho gãy xương chân lão gia thật là...
Doanh Doanh hỏi:
- Lệnh Hồ đại ca hối hận rồi ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ làm như vậy thật là tệ quá. Ngày trước sư phụ cùng sư nương mà không thu dưỡng cho đến ngày khôn lớn thì không chừng mình chết lâu rồi, làm gì còn có ngày nay? Nay tại hạ lấy ân trả thù thật không bằng giống cầm thú.
Doanh Doanh nói:
- Mấy lần lão đã hạ sát thủ định giết đại ca, chẳng lẽ đại ca còn không biết ư? Ðại ca đã nhường nhịn lão đến thế là cũng là báo ơn rồi con người như đại ca thì bất cứ gặp trường hợp nào cũng chẳng chết được. Dù cho vợ chồng họ Nhạc không nuôi dưỡng, đại ca đến làm một tiểu khiếu hóa trên chốn giang hồ là cùng, chứ chẳng chết đói được. Lão đã đuổi đại ca ra khỏi phái Hoa Sơn thì tình nghĩa thầy trò đoạn tuyệt rồi còn nghĩ tới làm chi?
Nàng nói tới đây, hạ thấp giọng xuống tiếp:
- Xung ca! Xung ca vì tiểu muội mà đắc tội với sư phụ cùng sư nương, khiến cho tiểu muội... trong lòng tiểu muội...
Chưa nói dứt lời nàng đã cúi xuống, hai má đỏ bừng.
Lệnh Hồ Xung từ ngày biết nàng đến nay, trong lòng vẫn kính sợ. Lúc này chàng mới thấy nàng lộ ra thái độ một cô gái bé nhỏ là lần đầu.
Ánh lửa bên ngoài hang động đang cháy bừng bừng chiếu vào mặt nàng khiến cho nàng càng thêm tươi đẹp, bất giác lòng chàng không khỏi bâng khuâng. Chàng đưa tay ra nắm lấy tay trái nàng buông tiếng thở dài, không biết nói thế nào cho phải.
Doanh Doanh lại cất giọng ôn nhu hỏi:
- Tại sao đại ca lại thở dài? Phải chăng đại ca hối hận đã quen biết tiểu muội?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Không phải đâu! Không phải đâu! Khi nào tại hạ lại hối hận? Cô nương đã vì tại hạ mà chịu hy sinh tính mạng tại chùa Thiếu Lâm. Tại hạ... dù có tan xương nát thịt cũng chưa đủ báo đền ơn cao đức cả.
Doanh Doanh ngửng đầu lên chăm chú nhìn chàng hỏi:
- Sao đại ca nói nặng tình như vậy? Cho đến bây giờ mà đại ca hãy còn coi tiểu muội như người ngoài ư?
Lệnh Hồ Xung cảm thấy bẽ bàng. Thực ra lòng chàng đối với nàng dường như có một bức màn ngăn cách.
Chàng đáp:
- Tiểu huynh nói lộn rồi! Từ nay trở đi tiểu huynh sẽ hết dạ vì Doanh muội.
Khóe mắt Doanh Doanh đột nhiên thoáng lộ vẻ vui mừng. Nàng nói:
- Xung ca! Xung ca... nói câu đó tự đáy lòng phát ra hay là Xung ca nói dối.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh mà nói dối cô nương thì bị sét đánh chứ chẳng được chết yên lành.
Doanh Doanh từ từ xoay lòng bàn tay trái lại nắm lấy tay Lệnh Hồ Xung. Nàng cảm thấy từ ngày lọt lòng mẹ đến giờ ít khi được giây phút êm ái như ngày nay. Toàn thân nàng cảm thấy đầm ấm rạo rực. Lòng nàng như bay bổng trên từng mây. Nàng chỉ mong trời đất trương kỳ vĩnh viễn như thế này.
Hồi lâu nàng mới từ từ cất tiếng:
- Chúng ta là người võ lâm, chỉ sợ số mệnh đã chia sẵn mình không được chút tử tế. Nếu ngày sau Xung ca đem lòng phụ bạc tiểu muội thì tiểu muội không mong sét đánh Xung ca. Chẳng thà... tiểu muội tự cầm kiếm đâm mình một nhát đi cho rồi.
Lệnh Hồ Xung không bao giờ ngờ tới Doanh Doanh lại thốt ra câu này.
Chàng sửng sốt một chút rồi cười nói:
- Cái mạng của tiểu huynh là do Doanh muội cứu sống thì nó là của Doanh muội. Bất cứ lúc nào Doanh muội muốn lấy thì cứ việc mà lấy.
Doanh Doanh mỉm cười nói:
- Người ta bảo Xung ca là một chàng lãng tử phụ bạc vô hạnh, quả nhiên miệng nói ngọt như chuối, chẳng đứng đắn chút nào. Chẳng biết đạo lý thế nào, tiểu muội... lại ưa con người lãng tử khinh bạc như Xung ca.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Tiểu huynh có khinh bạc với Doanh muội bao giờ đâu? Thế mà Doanh muội lại bảo tiểu huynh như vậy thì rồi tiểu huynh đối với Doanh muội sẽ khinh bạc đấy.
Doanh Doanh điểm hai chân xuống đất vọt người ra xa mấy thước.
Nét mặt sa sầm nàng nói:
- Tiểu muội đối với Xung ca vẫn giữ một lòng thủy chung. Vậy chúng ta phải có quy củ. Nếu Xung ca coi tiểu muội là cô gái lãng mạn mà đem lòng khinh khi là hiểu lầm tiểu muội đó.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Khi nào tiểu huynh dám coi Doanh muội là người lãng mạn? Doanh muội là một vị tuổi cao đức trọng, là một "bà cụ" không cho tiểu huynh ngoảnh đầu nhìn mặt một lần nào.
Doanh Doanh không nhịn được bật tiếng cười khúc khích. Nàng nhớ tới khi mới biết Lệnh Hồ Xung, chàng cứ kêu nàng bằng "bà bà", vẻ mặt chàng cực kỳ cung kính. Mặt lại tươi như hoa, nàng lại ngồi xuống nhưng cách xa Lệnh Hồ Xung đến ba bốn thước.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Doanh muội đã không cho tiểu huynh khinh bạc thì từ nay trở đi tiểu huynh lại kêu Doanh muội bằng "bà bà" như trước.
Doanh Doanh cười nói:
- Hay lắm! Hảo tôn tử!
Lệnh Hồ Xung nói:
- Bà bà! Trong lòng tôn tử...
Doanh Doanh nói:
- Không được kêu bằng "bà bà". Chờ bao giờ Doanh muội ngoài sáu mươi hãy kêu thế cũng chưa muộn.
Doanh Doanh tâm thần ngây ngất nghĩ thầm:
- Nếu ta được cùng chàng sống với nhau đến ngoài sáu mươi thì tưởng thần tiên cũng không bằng.
Lệnh Hồ Xung ngắm Doanh Doanh thấy một bên má lúm đồng tiền. Lông mi dài buông rủ, nét mặt rất hiền từ thì nghĩ thầm:
- Một vị cô nương xinh đẹp dường này mà sao hàng nghìn hàng vạn hào kiệt kiêu ngạo trên chốn giang hồ phải kính sợ và can tâm vì nàng hy sinh, khi nàng bảo họ nhảy vào đống lửa cũng không dám chối từ?
Chàng muốn hỏi cho biết, nhưng lại sợ mất thì giờ quý báu và hỏi lúc này không hợp, nên chàng lại thôi.
Doanh Doanh nói:
- Xung ca muốn nói gì thì cứ việc nói đi!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiểu huynh rất lấy làm kỳ tại sao bọn Lão Ðầu Tử, Tổ Thiên Thu lại sợ Doanh muội một cách ghê gớm đến thế?
Doanh Doanh mỉm cười đáp:
- Tiểu muội biết là nếu Xung ca không hỏi cho biết rõ vấn đề này thì chẳng yên tâm được. Tiểu muội e rằng trong lòng Xung ca vẫn có cảm nghĩ tiểu muội là giống yêu ma quỷ quái gì gì.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Không, không! Tiểu huynh chỉ coi Doanh muội như một bà tiên sống thần thông quảng đại mà thôi.
Doanh Doanh mỉm cười nói:
- Chỉ nghe Xung ca nói ba câu là đã giở trò tầm bậy rồi. Không hiểu Xung ca nói thực hay chỉ là lời khinh bạc vô hạnh. Có điều miệng Xung ca trơn như mỡ đổ khiến cho mọi người ai cũng kêu Xung ca là giang hồ lãng tử.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vậy lúc tiểu huynh kêu Doanh muội bằng "bà bà", miệng có bôi mỡ không?
Doanh Doanh đáp:
- Khi đó Xung ca kêu tiểu muội bằng "bà bà" là phải rồi.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Thực ra khi đó tiểu huynh cũng muốn kêu Doanh muội bằng cô nương.
Doanh Doanh nét mặt ửng hồng như làn mây đỏ, trong lòng nàng rất hứng thú. Nàng khẽ nói:
- Tiểu muội chỉ mong câu đó không phải là miệng bôi mỡ.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nếu Doanh muội sợ cái miệng bôi mỡ thì xào rau, nấu đậu đừng cho mỡ vào.
Doanh Doanh tủm tỉm cười nói:
- Tiểu muội không biết nấu cơm mà cũng chẳng biết nướng ếch nữa.
Lệnh Hồ Xung nhớ tới ngày trước hai người ở bên khe suối trong rừng hoang đã ngồi nướng ếch so với tình trạng lúc này vẻ mặt nàng cũng ôn nhu như trước.
Doanh Doanh khẽ nói:
- Tiểu muội chỉ sợ không biết nấu cơm thành cháy đen thì lấy cơm đâu cho Xung ca ăn.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Nếu Doanh muội nấu cơm thì mỗi ngày tiểu huynh sẽ được ăn ba bát cháy đen cũng chẳng hề gì.
Doanh Doanh khẽ nói:
- Xung ca muốn nói giỡn thì cứ việc mà nói. Thực ra câu chuyện của Xung ca khiến cho tiểu muội ưa thích và cởi mở trong lòng.
Rồi bốn mắt nhìn nhau lẳng lặng hồi lâu.
Sau một lúc Doanh Doanh mới từ từ cất tiếng:
- Gia gia tiểu muội vốn là giáo chủ Triêu Dương thần giáo. Ðiều đó đại ca đã biết rồi. Sau Ðông Phương Bất Bại dùng ngụy kế ám toán cầm tù gia phụ lừa dối mọi người. Hắn nói là gia phụ đã từ trần ở bên ngoài, di mạnh lại cho hắn kế vị giáo chủ. Khi đó tiểu muội hãy còn nhỏ tuổi mà Ðông Phương Bất Bại lại là tay giảo quyệt cơ mưu, hắn hành động rất kín đáo không sơ hở chút nào. Ðể che mắt mọi người hắn đối với tiểu muội rất chu đáo. Bất luận tiểu muội nói gì hắn cũng nghe vậy, không bài bác bao giờ. Vì vậy tiểu muội có địa vị rất tôn kính trong bản giáo.
Lệnh Hồ Xung gật đầu hỏi:
- Có phải những hào khách giang hồ đó đều là thuộc hạ Triều Dương thần giáo?
Doanh Doanh đáp:
- Bọn họ không phải là giáo chúng trong bản giáo, nhưng trước nay vẫn thống thuộc dưới quyền bản giáo. Ðại đa số thủ lãnh của bọn họ đều uống "Tam thi não thần đan" của bản giáo.
Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng.
Doanh Doanh lại nói tiếp:
- Sau khi uống "Tam thi não thần đan" rồi thì mỗi năm phải uống một lần thuốc giải, nếu không chất độc phát tác sẽ bị chết một cách rất thê thảm! Ðông Phương thúc thúc... à quên, Ðông Phương Bất Bại, tiểu muội vẫn kêu hắn bằng thúc thúc thành quen miệng. Hắn đối với bọn hào sĩ giang hồ cực kỳ nghiêm khắc, hễ ai trái ý hắn một chút là hắn khấu trừ phần thuốc giải không phát cho nữa. Gặp trường hợp này thì tiểu muội năn nỉ hắn lấy thuốc giải cho bọn kia.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Té ra là thế! Vậy Doanh muội là ân nhân cứu mệnh giúp cho họ.
Doanh Doanh nói:
- Cũng không phải là ân nhân gì hết. Bọn chúng đến dập đầu cầu khẩn, tiểu muội làm mềm lòng chẳng thể làm ngơ được đành đến năm nỉ với Ðông Phương Bất Bại, nhưng cũng rất phiền phức. Ngày mùa xuân năm trước, tiểu muội kêu gã điệt nhi là Lục Trúc ông làm bầu bạn đi du sơn ngoạn thủy, để khỏi phải nghe những chuyện phiền lụy trong bản giáo. Không ngờ lại khám phá ra một chuyện ly kỳ. Bất luận tiểu muội đi tới đâu cũng có người phát giác ra tung tích của mình tới đó. Người không được phát thuốc giải đến năn nỉ tiểu muội. Ban đầu tiểu muội rất lấy làm kỳ vì tiểu muội đến địa phương nào chỉ bảo cho một mình Ðông Phương Bất Bại hay mà thôi. Hành tung của tiểu muội rất bí ẩn mà sao có người biết thì dĩ nhiên là Ðông Phương Bất Bại đã tiết lộ. Té ra đó cũng là kế che tai mắt mọi người. Hắn muốn cho mọi người biết là hắn rất tôn kính tiểu muội. Trường hợp này dĩ nhiên không còn một ai nghi ngờ hắn đã thoán đoạt ngôi giáo chủ nữa.
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  phannguyenquoctu Wed Dec 09, 2015 3:02 am

Một thanh trường kiếm rớt xuống đất.
Mọi người bàng quang la lên:
- Úi chao!
Lệnh Hồ Xung loạng choạng người đi. Chàng dương mắt lên nhìn thì thấy Nhạc Bất Quần nhảy lùi lại phía sau. Mặt lão đầy vẻ căm hận. Cổ tay phải máu tươi ứa ra nhỏ xuống.
Lệnh Hồ Xung coi lại thanh trường kiếm của mình thì mũi kiếm có máu tươi nhỏ giọt. Chàng giật mình kinh hãi nhớ ra vừa rồi trong lúc tâm thần hỗn loạn, chàng tiện tay gạt kiếm chiêu của Nhạc Bất Quần đánh tới, không hiểu sao chàng lại sử một chiêu trong Ðộc cô cửu kiếm đâm trúng vào cổ tay Nhạc Bất Quần.
Chàng vội liệng trường kiếm đi quỳ mọp ngay xuống đất nói:
- Sư phụ! Ðệ tử tội đáng muôn thác.
Nhạc Bất Quần vung cước lên đá trúng ngực Lệnh Hồ Xung.
Phát đá này lợi hại vô cùng!
Người Lệnh Hồ Xung bắn lên không, miệng hộc máu tươi như suối. Mắt chàng tối sầm lại, chàng ngất đi chết đứng như Từ Hải. Tai chàng văng vẳng nghe đánh huỵch một tiếng té lăn ra mà không cảm thấy đau đớn gì cả. Chàng đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Không hiểu thời gian đã trôi bao lâu, Lệnh Hồ Xung dần dần cảm thấy thân mình lạnh buốt liền từ từ mở mắt ra thì thấy ánh lửa sáng rực liền nhắm mắt lại.
Bỗng nghe Doanh Doanh mừng rỡ reo lên:
- Gia gia! Y... y tỉnh lại rồi.
Nhưng Lệnh Hồ Xung không nghe thấy tiếng Nhậm Ngã Hành đáp chàng lại mở mắt ra.
Cặp mắt trong sáng của Doanh Doanh đang chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung. Mặt nàng lộ vẻ vui mừng hớn hở.
Lệnh Hồ Xung muốn ngồi dậy thì Doanh Doanh xua tay nói:
- Lệnh Hồ ca ca hãy nằm nghỉ một lúc nữa đã!
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn xung quanh thì ra mình đang nằm ở trong một sơn động. Ngoài động đốt một đống lửa lớn.
Chàng chợt nhớ tới bị sư phụ đá một cước, liền hỏi:
- Sư phụ cùng sư nương ta đâu rồi?
Doanh Doanh đáp:
- Ca ca còn kêu lão bằng sư phụ ư? Trong thiên hạ sao lại có hạng sư phụ mặt dầy đến thế được? Ca ca nhường nhịn lão hoài mà lão không biết điều hạ đài cho xong, lại còn đem lòng độc ác đá ca ca một cước, phải làm cho lão gẫy xương chân, ca ca mới sống được.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi:
- Sư phụ ta gẫy chân rồi ư?
Doanh Doanh mỉm cười đáp:
- Không đánh cho lão chết là lịch sự lắm rồi. Gia gia bảo Hấp tinh đại pháp của ca ca chưa sử dụng đúng phép, nếu không thì làm gì đến bị thương.
Lệnh Hồ Xung miệng không ngớt lảm nhảm:
- Ta đâm trúng vào cổ tay sư phụ lại chấn động cho gãy xương chân lão gia thật là...
Doanh Doanh hỏi:
- Lệnh Hồ đại ca hối hận rồi ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ làm như vậy thật là tệ quá. Ngày trước sư phụ cùng sư nương mà không thu dưỡng cho đến ngày khôn lớn thì không chừng mình chết lâu rồi, làm gì còn có ngày nay? Nay tại hạ lấy ân trả thù thật không bằng giống cầm thú.
Doanh Doanh nói:
- Mấy lần lão đã hạ sát thủ định giết đại ca, chẳng lẽ đại ca còn không biết ư? Ðại ca đã nhường nhịn lão đến thế là cũng là báo ơn rồi con người như đại ca thì bất cứ gặp trường hợp nào cũng chẳng chết được. Dù cho vợ chồng họ Nhạc không nuôi dưỡng, đại ca đến làm một tiểu khiếu hóa trên chốn giang hồ là cùng, chứ chẳng chết đói được. Lão đã đuổi đại ca ra khỏi phái Hoa Sơn thì tình nghĩa thầy trò đoạn tuyệt rồi còn nghĩ tới làm chi?
Nàng nói tới đây, hạ thấp giọng xuống tiếp:
- Xung ca! Xung ca vì tiểu muội mà đắc tội với sư phụ cùng sư nương, khiến cho tiểu muội... trong lòng tiểu muội...
Chưa nói dứt lời nàng đã cúi xuống, hai má đỏ bừng.
Lệnh Hồ Xung từ ngày biết nàng đến nay, trong lòng vẫn kính sợ. Lúc này chàng mới thấy nàng lộ ra thái độ một cô gái bé nhỏ là lần đầu.
Ánh lửa bên ngoài hang động đang cháy bừng bừng chiếu vào mặt nàng khiến cho nàng càng thêm tươi đẹp, bất giác lòng chàng không khỏi bâng khuâng. Chàng đưa tay ra nắm lấy tay trái nàng buông tiếng thở dài, không biết nói thế nào cho phải.
Doanh Doanh lại cất giọng ôn nhu hỏi:
- Tại sao đại ca lại thở dài? Phải chăng đại ca hối hận đã quen biết tiểu muội?
phannguyenquoctu
phannguyenquoctu

Tổng số bài gửi : 7587
Join date : 25/10/2010
Age : 56
Đến từ : Sài Gòn

Về Đầu Trang Go down

TIẾU NGẠO GIANG HỒ Empty Re: TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết